Cơm nước xong, Mục Thiên Dương đưa Thiên Tuyết đến trường học. Thiên Tuyết
vừa lên xe, liền nhìn thấy một cái túi giống phía trước như đúc, lập tức lôi ra xem, kêu lên: "A a a, cái này màu tím thật khá! Cảm giác như
được vẽ lên, anh bất công!"
Mục Thiên Dương bất đắc dĩ: "Như vậy cũng bất công? Hồng nhạt không phải rất được sao?"
Thiên Tuyết trầm ngâm một chút: "Vậy cũng đúng."
Cất kỹ kimônô, Thiên Tuyết lấy di động ra bấm trò chơi, khi dừng đèn đỏ
ngẩng đầu xoay cổ, nghe thấy kế bên là một chiếc xe Rolls-Royce, thân
dài cổ vừa thấy: "Ơ? Đây không phải Chu hiệu trưởng sao?"
Mục
Thiên Dương vừa nghe, xoay qua, ánh mắt vừa mới chống lại với Chu hiệu
trưởng, liền lên tiếng chào hỏi: "Chu hiệu trưởng mang cháu trai đi
chơi?"
"Đúng vậy, ầm ỹ muốn đi câu cá."
Thiên Tuyết chậm rãi quay cửa kính xe xuống: "Chào Chu hiệu trưởng."
Chu hiệu trưởng hiền lành gật đầu: "Chào Thiên Tuyết, thi tháng tốt lắm, cố lên."
"Dạ."
"Chào chị xinh đẹp~" cháu trai cháu gái của Chu hiệu trưởng nhìn thấy Thiên Tuyết, muốn đi lại đây.
Chu hiệu trưởng hoảng sợ, vội vàng ôm người về: "Ngoan, đến đèn xanh rồi, chúng ta cần phải đi."
Nói xong, hai chiếc xe đều chạy về phía trước. Thiên Tuyết quay cửa sổ xe
lên: "Chẳng lẽ Chu hiệu trưởng là vì cùng cháu trai đi chơi mới cho
chúng em nghỉ?"
Mục Thiên Dương cười: "Cá tính Chu hiệu trưởng cứng nhắc như vậy, em cảm thấy có khả năng sao?"
"Vậy cũng không nhất định! Năm trước tiết nguyên đán, chúng em nghỉ bốn
ngày, nghe nói chính là bởi vì bạn già ông ấy muốn đến biểu diễn ở
trường bạn!"
"Khụ!" Mục Thiên Dương bị sặc, vừa tức giận vừa buồn cười, "Đó là anh gọi là ông ấy cho nghỉ!"
"A?"
Mục Thiên Dương ngẩn ra, nghĩ rằng, nếu nói nghỉ nhiều một ngày liền vì cho Uyển Tình đến nhà hắn ooxx với hắn, cái này cũng quá cầm thú!
"Anh là nói, lần này là anh gọi ông ấy cho nghỉ."
"Vì sao?"
Mục Thiên Dương vốn không muốn nói, do dự một chút vẫn là nói: "Hôm nay là sinh nhật cô ấy."
"A ——" Thiên Tuyết quát to một tiếng, "Bởi vì sinh nhật cô, anh đã kêu Chu hiệu trưởng cho học sinh toàn trường nghỉ một ngày? Ý của anh là, toàn
trường học mấy ngàn người, toàn bộ đều là dính ánh sáng của Uyển Tình?"
". . . . . . Em muốn cho rằng như vậy, anh cũng không có biện pháp."
Thiên Tuyết không thể tin lắc đầu: "Xong rồi xong rồi. . . . . . Anh trúng độc của Uyển Tình rồi."
Mục Thiên Dương cười khổ một chút, không nói gì.
"Nhưng mà Chu hiệu trưởng làm sao có thể đáp ứng? Em nói ông ấy là một người
đứng đắn như vậy, làm sao có thể bởi vì bồi bạn già, bồi cháu trai để
lại học sinh toàn trường! Vậy cũng quá mức không thể tín nhệm! Ông ấy
muốn bồi, cho mình nghỉ là được, để học sinh nghỉ làm gì? Trời ạ, sẽ
không lần trước cũng là anh gọi ông ấy cho nghĩ?"
"Lần trước
không phải anh!" Mục Thiên Dương mở to mắt nói dối, "Tốt xấu anh đã ở
trường học kia đọc nhiều năm như vậy, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt
phật, làm sao có thể tìm nhiều phiền não cho ông ấy như vậy?"
Thiên Tuyết ngẫm lại cũng đúng: "Ông ấy đã có thể thoải mái đáp ứng như vậy rồi? Chẳng lẽ anh nói cho ông ấy là vì Uyển Tình?"
Mục Thiên Dương quăng cho cô một nhìn khinh thường: "Làm sao có thể? Anh
chỉ là. . . . . . Cúng một đống lầu thí nghiệm mà thôi."
"Lầu, thí, nghiệm! Còn, chỉ, là? !"
"Phỏng chừng em không dùng được , bất quá con của em khẳng định dùng được, cho dù dụng cụ hỏng rồi, tốt xấu lầu vẫn còn. . . . . ."
"A ——"
Thiên Tuyết kêu to, "Anh lại có thể quyên một đống lầu, chỉ vì cho Uyển
Tình nghỉ một ngày? A a a —— em làm em gái anh mười mấy năm, cho tới bây giờ anh còn chưa đối với em tốt như vậy! A a a —— em thật ghen tị nha!
Em em em em cũng phải tìm nam nhân, đối với em tốt hơn anh đối với cậu
ấy!"
"Ừ!" Mục Thiên Dương an ủi gật đầu, "Chí hướng rộng lớn, anh ủng hộ em."
"Ô. . . . . . Anh khi dễ em ——"
-
Thiên Tuyết mang đầy nhiệt tình đi vào phòng ngủ, muốn tìm Uyển Tình phát
tiết một chút. Cô rất không tiếp thụ được! Người nọ lại có thể vì sinh
nhật Uyển Tình, liền quyên một đống lầu đổi một ngày nghỉ! Một đống lầu
nha! Còn là lầu thí nghiệm nha! Lầu không đáng giá tiền à! Thiết bị thí
nghiệm là đồ nhặt trong
đống rác sao! A a a a ——
Khi nào thì có
cái nam nhân vì cô tiêu tiền như nước như vậy nha! Có anh cô đẹp trai ga lăng như này, yêu cầu của cô với bạn trai thẳng tắp bay lên, nếu gả
không xong làm sao bây giờ?
Thiên Tuyết cầm kimônô ném lên giường Uyển Tình, sốt ruột đợi đến trưa nhưng cho đến lúc cơm được bán, Uyển
Tình còn chưa đến, nhiệt tình lạnh xuống. Cô gọi điện thoại cho Uyển
Tình: "Cậu chừng nào thì đến a ~ chụt!"
"Tớ lập tức sẽ ra ngoài ."
"Cậu còn chưa ra ngoài? !"
"Ừ, vừa ăn cơm chiều."
"Vậy mình không đợi cậu." Thiên Tuyết nói, "Tự học tối đừng muộn."
Thiên Tuyết ăn xong cơm chiều, liền trực tiếp đến phòng học, lại nhìn đến
Liễu Y Y đang đánh Sở Thiệu. Bất quá, nội tâm ưu thương, cười không nổi.
Trước 10 phút giờ tự học tối bắt đầu, Uyển Tình thở hồng hộc chạy vào phòng
học. Thiên Tuyết lập tức nhào qua, lắc cổ cô hô to: "Đinh Uyển Tình, cậu thật quá đáng! Sinh nhật lại có thể không nói cho mình biết!"
"A——" Uyển Tình luống cuống tay chân đẩy cô ra, thở hổn hển hai hơi, "Sao cậu biết?"
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm!"
"Ách. . . . . ." Cô chỉ là qua cái sinh nhật mà thôi, không nên làm cho cảm giác như mình đã làm chuyện xấu chứ?
Sở Thiệu từ phía sau duỗi đầu qua: "Đinh Uyển Tình sinh nhật cậu? Ngày nào đó?"
"Chính là hôm nay!" Thiên Tuyết nói.
Sở Thiệu sửng sốt một chút, vỗ bàn: "Mời khách!"
"Cút qua một bên!" Thiên Tuyết dùng sách đập hắn một cái, nhìn Uyển Tình,
hung hăng bóp mặt của cô một chút, "Sinh nhật vui vẻ!" Nói xong từ trong túi áo lấy ra một cái móc điện thoại bằng kim loại, "Móc di động, đây
là một đôi với mình, mỗi người một cái."
"Cám ơn." Uyển Tình vui
vẻ tiếp nhận, lập tức gắn vào điện thoại di động. Loại đồ này không quý, nhiều nhất hơn mười đồng tiền. Thiên Tuyết thiên kim tiểu thư như vậy,
cho dù đưa món quà mấy vạn khối thậm chí mấy chục vạn khối, khẳng định
cũng không cảm thấy đau lòng. Liền bởi vì như thế, cô mới cảm thấy móc
di động này đặc biệt có ý nghĩa.
Thiên Tuyết thấy cô nhanh nhẹn
như vậy, lập tức liền vui vẻ. Hừ hừ, anh cô đưa kimônô, phỏng chừng cô
(Uyển Tình) cả đời cũng sẽ không mặc. Nhưng mình đưa móc di động,
cô(Uyển Tình) lại lập tức mang theo! Ha ha, anh cô nhìn thấy, khẳng
định ghen tị đến chết!
Sở Thiệu lại duỗi dài cổ: "Sinh nhật vui vẻ ~"
Uyển Tình sửng sốt một chút, cười nói với hắn: "Cám ơn."
"À. . . . . ." Cô cười, Sở Thiệu cảm thấy có chút choáng váng hồ đồ, không cẩn thận là lại bị Liễu Y Y mắng.
Hắn buồn bực trừng Liễu Y Y, Liễu Y Y lại phẫn nộ trừng hắn. Ba giây! Gần
ba giây! Hắn tự động lui bước, mặc niệm: được rồi nam không đấu với nữ. . . . . .
Rất nhanh liền đi học, mọi người để chuyện rảnh rỗi sang một bên, bắt đầu tự học. Sở Thiệu truyền tờ giấy cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết vốn không muốn để ý đến hắn, nhìn về sau hàn huyên với hắn,
thường xuyên qua lại, ngại truyền như vậy rất phiền toái, dứt khoát trực tiếp nằm sấp lên bàn dùng một vở viết che, mọi người còn tưởng rằng bọn họ ở thảo luận đề.
Hết tiết học, Sở Thiệu lập tức nói với Uyển Tình: "Sinh nhật cậu, chúc mừng một chút!"