Thiên Tuyết thở dài, đưa tay ném vé máy bay ở trên bàn, ôm gối ôm tựa vào sô pha.
Uyển Tình rút khăn tay ra, tiếp tục khóc, khóc đến mức khóc không được nữa,
ngồi ngẩn người, cái mũi vẫn cứ nhịn không được hít ra hít vào.
Mãi đến khi trời tối rồi, bà Trương lại đây mở đèn lên, khó xử hỏi: "Hai vị tiểu thư, muốn ăn cơm không?"
Thiên Tuyết vô lực đứng lên: "Ăn cơm thôi."
Bà Trương liếc mắt một cái trên lầu: "Vậy tiên sinh. . . . . ."
Thiên Tuyết nhìn Uyển Tình, Uyển Tình né tránh ánh mắt của cô. Cô không vui nói: "Đi gọi anh ấy!"
"Tớ không đi!" Uyển Tình cự tuyệt thẳng, chạy tới cầm tay cô, "Cậu đi đi! Cầu xin cậu, tớ không dám!"
Thiên Tuyết nhịn không được thở dài thật sâu, muốn trách cô mà trách không được. Cô sợ anh trai, còn có cái gì để nói chứ?
Cô thật đúng là nhịn không được đồng tình với anh trai, ồn ào nửa ngày,
mọi người không biết anh ấy đang tức cái gì, quả thực là quá thất bại
rồi!
"Cậu đi." Thiên Tuyết vỗ vỗ bờ vai của cô, "Yên tâm không
sao đâu, anh ấy sẽ không đánh cậu." Còn kém lấy máu thịt của mình cho
cậu ăn, nào nỡ đánh cậu.
Uyển Tình do dự một chút, thấy cô không chịu giúp đỡ, đành phải tự mình đi lên.
Đi đến bên ngoài thư phòng, xoay nắm cửa, xoay không được, bên trong bị
khóa trái . Cô dừng lại, do dự một lát, gõ gõ cửa. Bên trong không có
đáp lại, cô đứng vài phút, trong lòng rất khó chịu, xoay người xuống
lầu.
Thiên Tuyết hỏi: "Người đâu?"
"Anh ta không mở cửa." Uyển Tình cầm lấy bát lấy thêm cơm cho mình.
Thiên Tuyết thở dài, cũng lười quản. Người kia quá ngây thơ!
Ăn xong cơm chiều, Uyển Tình trở về phòng nghỉ ngơi. Tắm rửa xong sớm nằm
lên giường, miên man suy nghĩ một trận, liền ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện gối đầu bên cạnh không có dấu vết có người ngủ, có lẽ Mục
Thiên Dương không trở về phòng ngủ.
Cô cảm xúc phức tạp thở dài, không biết nên làm cái gì bây giờ. Xuống lầu cùng Thiên Tuyết ăn bữa
sáng, vẫn cứ không thấy được bóng dáng của hắn. Thiên Tuyết hỏi: "Anh tớ đi rồi?"
Cô nói: "Không biết."
Thiên Tuyết sửng sốt,
cậu không biết thì ai biết nha? Chẳng lẽ còn giận dỗi, đó cũng là chuyện tốt! Cô quay đầu hỏi bà Trương: "Anh cháu đi làm?"
"Ừ, sáu giờ đã đi rồi." Bà Trương nói.
Thiên Tuyết nghe xong, bí hiểm nhìn Uyển Tình một cái: "Sớm như vậy? Anh ấy vẫn còn tức giận?"
". . . . . ."
"Lần này cậu tự cầu nhiều phúc đi!" Thiên Tuyết thở dài.
Uyển Tình phiền chán đứng lên: "Tớ đi đây."
"Cậu còn đi à?"
"Không đi cũng vô dụng nha." Uyển Tình lẩm bẩm, cầm theo bộ quần áo đi làm đã
được giặt sạch đi ra ngoài, "Cậu vẫn đi hay không?"
"Đi. . . . . ." Thiên Tuyết kêu rên một tiếng, đuổi kịp tốc độ đi của cô.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Uyển Tình mang cô đi siêu thị mua đồ ăn. Cô rất
nghi hoặc: "Mua đồ ăn làm gì? Cậu muốn tự mình nấu cơm? Cậu phải về
nhà?! Đó là điều không thể! Qua hai ngày đợi anh ấy bớt tức giận hãy trở về, bằng không người chịu khổ cũng là cậu."
Uyển Tình đột nhiên đứng lại, hỏi cô: "Cậu nói chúng ta như vậy tính cái gì nhỉ?"
"A?"
"Tớ giống như là món đồ chơi đùa giỡn làm anh ta vui vẻ." Uyển Tình sâu kín thở dài, "Thiên Tuyết, cậu có thể khinh thường tớ hay không?"
"Mình không có khinh thường cậu!" Thiên Tuyết nói, "Anh tớ cũng không có
khinh thường cậu. Có lẽ chính anh ấy cũng không rõ cậu đối với anh ấy có ý nghĩa gì, nhưng có thể khẳng định một chút, cậu đối với anh ấy đặc
biệt, nếu không anh ấy làm sao gây sự với chính mình? Nếu cậu chỉ là một cái công cụ, bất luận kẻ nào đều có thể thay thế, cậu đã sớm bị thay
thế! Lời nói không hay lắm, cậu Đinh Uyển Tình cái gì đều không có,
không đáng anh ấy lo lắng như thế. Nhưng mà anh ấy phí công rồi, trừ bỏ
anh ấy, cũng chỉ cậu có thể đi lý giải nguyên nhân trong đó!"
Uyển Tình bị cô nói được đầu óc có chút loạn, giống như có đồ gì miêu tả
sinh động. Nhưng cô thở ra không được! Cô vỗ vỗ đầu, đẩy xe mua sắm đi
về phía trước.
Thiên Tuyết thở dài, chậm rãi đuổi kịp. Có một số việc, cô cũng không hiểu, cho dù hiểu, cô cũng không muốn vạch trần. Cô đồng tình với nỗi khổ của anh trai, cũng đồng tình cảnh ngộ của Uyển
Tình. Cô không muốn thương hại anh trai, nhưng nếu hắn buông tha cho
Uyển Tình, cô cũng sẽ không
ngăn cản.
Mua mấy thứ đồ ăn, thanh
toán xong, Uyển Tình đột nhiên cảm thán bực bội: "Tớ mua nó làm gì? Bà
Trương mỗi ngày đều có mua đồ ăn."
Thiên Tuyết sửng sốt, nhìn cô: "Cậu thật muốn tự mình nấu cơm?"
Động tác cô xách đồ ăn dừng lại một lát: "Tớ ngày hôm qua đáp ứng anh ấy, hôm nay nấu cơm chiều cho anh ấy."
Thiên Tuyết nhìn cô, ánh mắt chậm rãi trừng lớn: "Cậu là nói. . . . . . Cậu—— tự mình nấu cơm cho anh ấy ăn? !"
"Ừ."
"Đi thôi. . . . . ." Thiên Tuyết vội vàng đẩy cô đi trước, "Cậu nói sớm!
Chúng ta làm phong phú một chút, anh khẳng định sẽ không bực bội."
Trở lại biệt thự, Uyển Tình nấu cơm, Thiên Tuyết trợ thủ. Vài phút sau,
Uyển Tình và bà Trương chịu không nổi tay chân luống cuống của cô (Thiên Tuyết), đuổi cô (Thiên Tuyết) ra ngoài, bà Trương làm trợ thủ.
"Đừng mà, mình muốn học." Thiên Tuyết đeo bám một bên, "Lên được phòng lớn,
xuống được phòng bếp mới dễ gả đi! Tớ không muốn làm đại tiểu thư quần
áo đưa đến tận tay, cơm đưa đến tận miệng!"
"Cậu bao nhiêu năm như vậy đều quần áo đưa tận tay, cơm đưa đến tận miệng, có quan hệ gì chứ?" Uyển Tình nói.
Thiên Tuyết giận: "Đinh Uyển Tình!"
"Được được được, tớ sai rồi, cậu có thể làm." Uyển Tình vội vàng nói.
Thiên Tuyết hừ một tiếng: "Không ai là một lần sẽ biết, mình từ từ học, một ngày nào đó biết làm?"
"Vậy cũng đúng." Uyển Tình nói, "Tớ lần đầu tiên nấu cơm, cơm khô nấu thành
cháo, xào củ sen còn thêm bột —— củ sen có tinh bột, không cần thêm bột
vào canh."
"A ~" Thiên Tuyết ngơ ngác nháy mắt vài cái , "Ít
nhất cậu còn biết xào rau phải thêm bột vào canh. Tí nữa cậu xào cho
mình xem, mình nhìn xem là chuyện gì xảy ra."
Uyển Tình làm vài món thức ăn, bà Trương nói: "Đinh tiểu thư thật có thể làm."
"Cháu tùy tiện làm thôi." Uyển Tình xấu hổ cười, "Không được ngon như thức ăn bà Trương làm."
"Đinh tiểu thư rất có năng khiếu ."
Thiên Tuyết hối hận nói: "Mình vốn không có năng khiếu. Gặp các người biết
làm như vậy, mình đã muốn từ bỏ dự định xuống bếp rồi! Ngoan ngoãn làm
sâu gạo, ai lại biết cái này không phải công hiến đối với xã hội sao?
Không cho phép mình xuống bếp gặp gây thành hỏa hoạn, đó là chuyện hao
tài tốn của!"
Cầm đồ ăn bưng lên bàn, cô (Thiên Tuyết) nói với Uyển Tình: "Gọi điện thoại cho anh trai mình."
Uyển Tình có chút do dự: "Đợi chút cũng nên trở lại rồi?"
Thiên Tuyết bất mãn liếc nàng: "Cậu ngày hôm qua làm anh ấy bực bội thành cái dạng gì? Đương nhiên phải chủ động một chút, bằng không cẩn thận bực
bội không tiêu, một trăm lần OOXX làm chết cậu!”
"Ai nha! Cậu
——" Uyển Tình bị cô nói mặt một trận đỏ bừng, buồn bực cầm di động vừa
đi vừa gọi điện thoại, một lát sau quay đầu, "Tắt máy."
"Vậy gọi số văn phòng của anh ấy! Hoặc là của thư ký!"
"Tớ không có những số điện thoại này."
Thiên Tuyết suy nghĩ chút: "Vậy gọi Văn Sâm."
"Cũng không có."
Thiên Tuyết vừa nghe, buồn bực trừng mắt nhìn cô vài giây, lấy di động của
mình ra: "Quên đi, mình gọi!" bấm số xong, vừa nghe, "Nha ~ mình sao bị
cắt máy?"
Uyển Tình: . . . . . .
"Mình đi dùng điện thoại cố định." Thiên Tuyết từ ghế trên đứng lên, đi đến phòng khách.