Quản Vận Phương nhìn
thoáng qua, cầm ấm nước đi ra ngoài, nhìn về phía Quản Hạo Nhiên chỉ chỉ cô. Quản Hạo Nhiên liếc, tiếp tục nhìn máy tính, không để ý tới. Chờ
Quản Vận Phương đi rồi, hắn mới ngẩn đầu: “Uyển Tình, xem tin điện ảnh
không?”
Uyển Tình nói: “Mạng không dây tính lưu lượng.”
“Buổi sáng mượn mạng nhà kế bên.”
Uyển Tình vừa thấy, quả nhiên thấy máy tính hắn cắm một sợi dây nối mạng.
Cô: ………
“Tôi không thích xem phim.” Cô cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Từ Khả Vi vừa vặn đi vào, nghe qua như vậy nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, rất là xin lỗi, vội vàng kêu Uyển Tình đi ra ngoài.
“Con như thế nào lại nói chuyện với Hạo Nhiên như vậy?”
Uyển Tình cúi đầu, đá đá xuống đất: “Con và anh ta lại không quen……..”
“Đó là con dì Quản, cũng không phải người xấu, một chút lễ phép cũng không
hiểu.” Từ Khả Vi cầm lấy tay đang cầm sách của cô, “Ngày đó là cậu ấy
giữ con khi thang máy rơi có biết hay không? Cậu ấy là ân nhân cứu mạng
của con! Có người đối với ân nhân của mình như vậy hay sao?”
“A?” Uyển Tình ngẩn đầu, kinh ngạc nhìn bà, lại quay đầu nhìn thoáng qua
Quản Hạo Nhiên. Hèn gì, nghe âm thanh hắn nói sao lại quen tai vậy, thật đúng là người cứu cô…….Cô nhất thời không biết làm sao, “Mẹ sao không
nói sớm vậy?”
“Mẹ làm sao biết con không nhận ra!” Từ Khả Vi nói, “Ngày đó cậu ấy mua vé xe lửa về trường học! Buổi tối chúng tôi gọi
điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy thấy con gặp chuyện không may, lại từ nhà
ga chạy trở về! Con nói con, như thế nào làm người ta thất vọng?”
“Mẹ không nói sớm…….”Cái này Uyển Tình thật đáng buồn, có hơi muốn khóc. Cô không phải muốn tránh ghét sao? Ai biết anh ta lại là ân nhân cứu mạng
nha! Cô làm như vậy không phải là không hiểu lễ nghĩ sao?
“Nhanh đi xin lỗi!” Từ Khả Vi trả sách lại cho cô.
Uyển Tình nhăn nhó một chút, đi vào cửa hàng bán hoa, kéo nhỏ ghế ngồi vào
bên cạnh Quản Hạo Nhiên. Quản Hạo Nhiên cầm ống nghe điện thoại, hai mắt nhìn chằm chằm máy tính, đang viết .
Uyển Tình liếc, nhìn băng ghế, căn bản không thấy rõ màn hình. Cô há miệng
thở dốc, muốn xin lỗi mà nói không nên lời, hơn nữa anh ta như vậy, cô
nói anh cũng không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Vài phút sau, bên tai đột nhiên chấn động, truyền đến âm thanh đánh nhau. Cô
ngẩng đầu, thấy Quản Hạo Nhiên rút tai nghe điện thoại.
Hắn xê dịch ghế dựa về phía bên cạnh, lấy một cái cao hơn đặt ở bên cạnh cô: “Ngồi ở đây đi.”
Uyển Tình đành phải ngồi lên, nhìn chằm chằm màn hình vài phút, người ở bên
trong đánh xong, là trò văn;, an tĩnh lại, cô xấu hổ nói: “Thật xin
lỗi…..”
“Cái gì?” Quản Hạo Nhiên quay đầu.
“Ách……. Tôi nói cám ơn!” Uyển Tình ngượng ngùng cười, “Ngày đó đầu có hơi choáng váng,
không nhận ra anh……. Vừa mới nghe mẹ tôi nói, là anh cứu tôi.”
Quản Hạo Nhiên cười, tao nhã, cho người ta cảm giác tắm gió xuân: “Khi anh
cứu em, cũng không biết em là ai. Ai thấy được chuyện như vậy, đều sẽ
đến giúp một tay.”
Uyển Tình nha nha nói: “Cũng nên nói lời cảm ơn…….”
“Không nên cảm ơn.”Hắn nói.
Uyển Tình cười, cuối cùng bình thường lại một chút.
Xem phim xong, anh gọi cô đi mua đồ ăn, cô cũng không có cự tuyệt.
Ngày hôm sau, Quản Hạo Nhiên đến tiệm máy tính gần đó, cũng kêu cô đi cùng.
“Dì bảo anh giúp em một tay, bất quá latop quý, mang theo máy tính để bàn
không tốt. Anh đã nói qua với bà, đến trường học lại phù hợp. Lắp thêm
một máy tính để bàn, bốn năm đại học đủ dùng. Anh lại học nghiên cứu
sinh ba năm, phỏng chừng cũng không thành vấn đề."
“…………Đi.” Các người khi nào thì đạt thành hội nghị nha? Như thế nào đương sự là cô lại không biết?
Đến sau cửa hàng máy tính, Quản Hạo Nhiên ở một bên cùng kỹ thuật viên thảo luận như thế, Uyển Tình không hiểu, ngồi ở một bên xem tờ báo trên bàn. Nhìn thấy Đinh Thải Nghiên trên tấm ảnh ở ngoài đường xấu mặt, còn có
tin tức bị cảnh sát bắt, tuy rằng hôm qua đã biết, nhưng xem lại lần
nữa, vẫn thấy là tâm tình tốt lắm!
Thiên Tuyết đột nhiên gọi điện thoại tới, cô cầm điện thoại ra ngoài. Quản Hạo Nhiên nhìn cô, cô chỉ
chỉ đi động: “Nhận điện thoại.”
Quản Hạo Nhiên gật đầu,
cúi đầu tiếp tục công việc.
Uyển Tình đi đến đường cái, nhận điện thoại, nghe thấy âm thanh tràn đầy sức sống của Thiên Tuyết: “Sao lâu như vậy mới nhận? Tay cậu đỡ nhiều
không?”
“Tốt hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi!’ Thiên tuyết thở ra, “Ngày đó anh mình còn thiếu chút nữa giết chết mình!”
“Ách…..”Bởi vì cô sao? Đùa giỡn cái gì!
“Đúng rồi, cậu thấy tin tức Đinh Thải Nghiên chưa?”
“Thấy rồi.”
“Hắc hắc ~ rửa hận chưa?”
Uyển Tình không nói chút gì, chỉ có thể nói: “Còn chút.”
“Hả……….”Xem ra còn chưa đủ à, phải gọi cho anh lại.
Hung ác một chút! “Đúng rồi, tiền lương cửa hàng trà sữa cậu tính sao?”
“Ngay mai đi lấy.” Uyển Tình nói.
“Gần đây có phóng viên mai phục xung quanh tại đó, cậu cẩn thận một chút!
Bất quá tớ đã nói qua với cửa hàng trà sữa, không để lộ ra tin tức của
cậu, nên không có vấn đề. A ~ Hôm nay mình gọi điện thoại là muốn hỏi
cậu, cậu khi nào đi đến trường học đây? Đi máy bay hay xe lửa?”
“Xe lửa đi, mẹ tớ cũng phải đi.”
“Mình nghĩ mình đi cùng cậu ~”
“Ông bọn họ đồng ý sao?”
“A…..Mình muốn ngồi xe lửa thôi, còn chưa có ngồi qua! Bất quá anh mình nói muốn
thuê phòng trọ, bảo mình đi trước nhìn xem! Bằng không mình đi trước
cũng được, cậu bên này có việc gì cứ sửa sang lại, đến đó rồi không có
thời gian quay lại, còn mình chuẩn bị thật cho tốt. Mình đi trước, đến
lúc đó đến cổng trường đón cậu.”
“Được.”Uyển Tình đáp ứng.
Tán gẫu xong tắt diện thoại, Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Quản
Hạo Nhiên còn đang bận bịu, liền gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.
Vang vài tiếng, Mục Thiên Dương âm thanh trằm thấp truyền đến: “Alo?”
“Trời, Thiên Dương…….” Uyển Tình sợ bị mọi người nghe thấy, ép âm thanh rất thấp, “Em là Uyển tình.”
“Anh biết.”Âm Thanh Mục Thiên Dương cũng thấp, giống như tình nhân đang nỉ non. Âm thanh của cô hắn nghe không hiểu, thì có quỷ.
Uyễn Tình đột nhiên không biết nói cái gì, đầu óc dạo qua một vòng, nói: “Vừa rồi Thiên Tuyết gọi điện thoại cho em.”
“Ừ.”
“Cậu nói muốn đi học.”
“Cùng đi với Thiên Tuyết sao?”
“Ách……… Cậu ấy nói cậu ấy đi trước.”
“Em mua vé chưa?”
“Cũng không có nữa.”
Mục Thiên Dương nhịn không được thở dài, bộ dáng có chút đau đầu: “Nên mua. Lỡ trễ, vé đứng cũng không có.”
“Ách……Buổi chiều em sẽ đi mua!”
Mục Thiên Dương bật cười: “Phía trước mua 30 đồng, 30 đồng anh muốn thấy em.”
“Nhưng mà….Trên sách, báo nói 2 đồng và ba đồng.”
Mục Thiên Dương dừng lại một lát, âm thanh vừa mới thoải mái có chút nặng nề: “Tùy em đi.”
“Em…. Em hỏi mẹ em. Nếu tới không được, em gọi điện thoại cho anh được không?”
“Đi.” Mục Thiên Dương vẫn còn có chút buồn.Nhưng lại luyến tiếc gác điện thoại.
Uyển Tình cắn cắn môi: “Thiên Dương…..”
“Hử?” Khó khi cô gọi tên hắn, không nói là bằng giọng diệu gì, hắn nghe xong đều cao hứng.
“Có chuyện………”
“Nói đi…”