Đằng sau là một ít ảnh sinh hoạt gần đây, là chụp ở cửa hàng bán hoa, trong
đó còn có hai tấm chụp được Uyển Tình —— không thể phủ nhận, đều là thủ
đoạn trinh thám chụp trộm! Hắn nhìn chằm chằm tấm ảnh Quản Vận Phương
sửa sang lại bó hoa, từ từ thần sắc không khỏi có chút xúc động.
Người phụ nữ này, hắn nhớ rõ.
Khi đó hắn vừa lên tiểu học, bà ngẫu nhiên tới nhà đưa văn kiện cho ba hắn, mặc bộ đồ đoan trang vừa người, trí tuệ lại xinh đẹp. Mẹ của hắn là
thiên kim tiểu thư, sau khi kết hôn vẫn đang mỗi ngày bận việc xã giao,
rất ít khi quản hắn. Khi đó, hắn rất hướng tới Quản Vận Phương, khí chất trên người bà rất tốt, hắn thậm chí ước nguyện lúc sinh nhật rằng mẹ
của hắn cũng trở nên như bà vậy. . . . . .
Tay hắn run giật lên, bỏ tư liệu xuống: "Xác thực có hơi khó giải quyết. . . . . ."
Thần sắc Mục Thiên Thành hơi thay đổi. Nếu như chỉ là thư ký của bác cả, anh họ không cần cảm thấy khó giải quyết, khó chịu hắn biết. . . . . .
Mục Thiên Dương lấy tư liệu Quản Hạo Nhiên ra nhìn nhìn, năm nay 22 tuổi…… Tốt lắm, 22 năm trước ba anh còn vui vẻ!
Hắn nhớ rõ, ba từng ầm ỹ lớn với mẹ một trận, càng làm cho mẹ không muốn về nhà. Lúc đó, trong nhà chướng khí mù mịt. Không bao lâu sau, Quản Vận
Phương liền từ chức. . . . . .
Đúng, bà và ba anh có quan hệ! Hắn thậm chí chính mắt nhìn thấy qua, tuy rằng không có làm sự kiện kia,
nhưng động tác bọn họ thân mật, còn có ánh mắt bọn họ nhìn đối phương,
đã không phải có quan hệ đơn giản như vậy, bọn họ rõ ràng là có tình
cảm!
Có một hồi, ba thường xuyên dẫn hắn đi chơi, ăn cơm ở bên
ngoài. Bởi vì Ngô Nhã không quá quản nhà, hắn còn tuổi nhỏ, liền càng ỷ
lại với ba. Ba chịu giúp đỡ hắn, hắn đương nhiên cao hứng. Nhưng một ít
ngày thấy nhau này, cơ hồ mỗi một lần không có thiếu mất Quản Vận
Phương.
Cho đến sau khi ba mẹ ầm ỹ lớn, hắn mới hiểu được, ba đã
muốn ly hôn, hành động này, là muốn bồi dưỡng tình cảm của hắn và Quản
Vận Phương, để hắn nhận Quản Vận Phương!
Hắn ngồi xuống, nhìn
nhìn ngày sinh của Quản Hạo Nhiên, mở tư liệu nhân sự của công ty ra,
muốn điều tra ngày Quản Vận Phương tạm rời cương vị công tác một chút.
Trăm ngàn không nên là hắn muốn như vậy, hắn cũng không chuẩn bị tâm lý
đột nhiên có thêm một thân nhân!
Uyển Tình có thể sinh! Nhưng nay chỉ vừa được hơn hai mươi tuổi, không thể!
Mục Thiên Dương một lòng điều tra, phát hiện căn bản không điều tra được hồ sơ nhân sự hơn hai mươi năm trước. Lúc ấy còn chưa dùng máy tính, cho
dù có tư liệu bằng giấy, cũng khả năng trong quá trình công ty sửa chữa
chỉnh đốn ném vào máy hủy tài liệu......
Lúc này, Mục Thiên Thành đưa một tờ giấy tới trước mặt hắn, vừa vặn là lý lịch của Quản Vận
Phương khi còn trẻ. Mục Thiên Dương liếc hắn một cái, cầm lấy nhìn kỹ,
tính toán rằng bà tạm rời cương vị công tác một năm sau mới mang thai
Quản Hạo Nhiên. Một năm kia, bà làm việc ở một công ty nhỏ, hẳn là mang
thai mà từ chức, bất quá……. Tiếp theo liền rời khỏi thành phố A, hơn nữa cách thật xa.
Bà đã kết hôn, nhưng nửa năm sau khi Quản Hạo
Nhiên sinh ra liền ly hôn. Sau đó tại cái thành trấn nhỏ kia sinh hoạt
vài năm, cho đến khi. . . . . . Năm ba qua đời kia, mới trở lại thành
phố C, sau đó không rời khỏi nữa, cũng vẫn không kết hôn.
Mục Thiên Dương bỏ lý lịch xuống: "Nói đi." Tin tưởng Mục Thiên Thành tra được càng cẩn thận hơn cái này.
"Bà ấy kết hôn giả." Mục Thiên Thành lấy một phần tư liệu khác ra, "Đây là
năm đó người kết hôn với bà ấy, em đã hỏi qua ông ta, ông ta nói Quản
Vận Phương cho hai mươi nghìn đồng, để ông ta kết hôn giả với bà ấy ——
khi đó hai mươi nghìn đồng đáng giá hơn hai mươi nghìn đồng ở hiện tại."
"Có phải không?"
Mục Thiên Thành hiểu được hắn hỏi cái gì, nói: "Không biết. Nếu bọn họ muốn gặp mặt, khẳng định cũng rất bí ẩn. Chuyện xa như vậy, ít người nhìn
thấy, càng không có văn kiện làm cơ sở, rất khó điều tra."
Mục Thiên Dương vuốt vuốt trán: "Haiz ba đã chết còn để lại cho anh nhiều phiền toái như vậy!"
Mục Thiên
Thành câm miệng, thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ có thể nhịn
xuống. Một lát sau, hắn nói: "Cái kia. . . . . . Muốn điều tra cũng
không phải không có khả năng, có thể nghiệm DNA."
"Nhưng mà ba đã chết rồi."
"Dùng của anh hoặc là ông cũng có thể xét nghiệm, quan hệ huyết thống là xét
nghiệm ra được. Nếu anh sợ có sai số, liền mở ra quan lấy một chút tro
cốt của bác cả ~"
Mục Thiên Dương liếc mắt một cái đao đảo qua: "Lần khác cũng đi tìm người lấy tro cốt của chú cho em!"
CMN, không phải mở quan tài cha hắn ra, nói tiếp nữa rất đáng đánh đòn!
"À ~" Mục Thiên Thành thông minh chuyển đề tài, "Hiện tại làm sao bây giờ? Vạn nhất, xuống tay với hắn, anh xuống được sao?"
Mục Thiên Dương cắn chặt răng, không nói lời nào.
"Bằng không điều tra rõ ràng trước?"
"Trước đừng điều tra!" Hắn còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Điều tra đến điều tra đi, còn không bằng trực tiếp đến hỏi Quản Vận Phương. Bất quá
năm đó hắn và bà ấy rốt cuộc có chút cảm tình, hắn thật đúng là không
muốn đi chất vấn cái gì. . . . . .
Ai, một chữ: phiền!
~~~
Uyển Tình ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Khả Vi: "Có cái
chuyện trọng yếu thiếu chút nữa quên! Con bớt thì giờ lầm một tấm thẻ
ngân hàng trống không, về sau mẹ dễ gửi tiền sinh hoạt cho con! Tiền
lương con làm thêm, còn có tiền tiết kiệm được trước kia, đều tự đưa vào đi."
"Làm sao bây giờ? Con chưa làm qua."
"Mang theo
chứng minh thư là được mà, không phải việc gì khó, một mình con không
thành vấn đề, không hiểu liền hỏi quản lí ở đó."
"Dạ." Uyển Tình đáp ứng, dọn dẹp tốt đến ngân hàng.
Tiền của cô đã không nhiều lắm, số còn lại lúc trước, khi sinh nhật đều xài
không sai biệt lắm. Khi làm thẻ, cô nhìn tiền trong ví, suy nghĩ một
chút, chung quy không có gửi toàn bộ vào.
Cô đem đi toàn bộ tiền
kiếm được khi đi làm kia, đi khỏi ngân hàng, đã muốn đi mua ít đồ cho Từ Khả Vi. Đây là món tiền đầu tiên của cuộc đời cô, theo lý nên xài trên
người mẹ!
Dưới ánh nắng chói chang, cô mở một chiếc ô nhỏ, vừa đi vừa nhìn, lại không biết mua cái gì. Lúc này, di động trong túi quần
vang lên, vừa thấy lại là Thiên Tuyết gọi tới.
"Uyển Tình, mình đã về! Đi ra chơi được không?"
"Sao cậu trở lại?"
"Để mình mình ngây ngô ở đó à? Rất nhàm chán!"
"Còn vài ngày liền khai giảng, chạy tới chạy lui cậu không phiền sao?"
"Không có việc gì không có việc gì! Cậu ra không được, mình ở Mc Donalds, chỗ lúc nghỉ đông chúng ta thường xuyên đi!"
"Lập tức sẽ tới." Uyển Tình nói. Tắt điện thoại, cô đi về phía phía trước trạm xe buýt.
Nửa giờ sau, cô đi vào Mc Donalds, Thiên Tuyết hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Uyển Tình ngồi xuống, thở dốc một hơi: "Khi cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ vừa lúc ở bên ngoài."
"Trời nóng như vậy, đi ra làm gì?"
"Mẹ tớ bảo tớ làm thẻ, về sau mẹ dễ gửi tiền sinh hoạt cho tớ."
Thiên Tuyết gật gật đầu, dừng một chút còn nói: "Cậu ở trong này làm gì vậy?
Sau khi đến thành phố C là thẻ khác sẽ lấy 1% tiền phí thủ tục! Cậu đến
thành phố C làm thẻ, khi mẹ cậu gửi là 0.5% phí thủ tục, sẽ tiện nghi
một nửa!"
"Ách. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?"
"Không có việc gì!" Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, "Đến lúc đó làm lại thì tốt rồi! Mở nhiều mấy thẻ cũng không phải chuyện xấu!"