Mục Thiên Dương ép
buộc Uyển Tình đến tận sáng mới ngủ, giữa trưa tỉnh lại, lại ăn cô sach
sẽ một lần nữa, sau đó thu dọn giường chiếu, tự mình đưa cô và Thiên
Tuyết ra ga xe lửa.
Sau khi đến nhà ga, anh muốn mua vé cùng đi
với các cô. Nhưng hiện tại là thời gian nghỉ của sinh viên, làm gì còn
vé dư cho anh? Anh đành phải trơ mắt nhìn hai người đi.
Thiên
Tuyết rất phấn khích, đứng một lúc liền bắt đầu nhìn đông nhìn tây. Khi
vừa lên trong xe rất náo loạn, chờ yên tĩnh lại đã hơn tám giờ, cô nhìn
xung quanh, cảm thấy không có gì thú vị, muốn nhìn bên ngoài, trời đã
tối rồi, càng không thú vị.
Uyển Tình kêu cô nghỉ ngơi, cô ngồi
một hồi, nói chuyện với sinh viên bên cạnh. Uyển Tình cũng bị sinh viên
bên cạnh bắt chuyện, thẳng đến ba giờ sau, hai người mới ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện bên ngoài có tuyết, Thiên Tuyết
liên tục kêu sợ hãi, lấy máy ảnh ra chụp ảnh. Hai bên là núi, mặc dù là
mùa đông, cây Tùng Bách lại tương đối tươi tốt, bông tuyết bay tán loạn, phong cảnh rất đẹp. Không chỉ Thiên Tuyết, cũng có rất nhiều người chụp ảnh.
Vừa mới đến giữa trưa xe lửa đã đi đến thành phố A, tối hôm qua Uyển Tình gọi cho Từ Khả Vi, lúc này Từ Khả Vi chắc là đang làm cơm tối thật tốt chờ các cô. Không thấy người nhà họ Mục đến đón Thiên
Tuyết, Uyển Tình liền hỏi cô có muốn đến nhà mình không, Thiên Tuyết cầu còn không được liền đồng ý.
Hai người ngồi trên xe, nửa giờ sau đi đến nhà, Từ Khả Vi đang nấu món cuối cùng.
Từ Khả Vi nhìn Thiên Tuyết thì rất hoan nghênh, cơm nước xong còn gọi cô ở lại đây vài ngày, Thiên Tuyết do dự một lúc sau đó liền đồng ý, thế
nhưng có nói chỉ ở đây một đêm, ngày mai trở về nhà.
Đến ngày mai, Từ Khả Vi muốn đi làm, Uyển Tình có chút uể oải không phấn chấn, giống như sinh bệnh.
Thiên Tuyết lo lắng hỏi: "Có phải do mình lấy chăn của cậu không?"
Uyển Tình lắc đầu: "Tướng ngủ của cậu rất tốt."
"Vậy con bị cảm lúc trường học phải không?" Hai mắt Từ Khả Vi như chim ưng
nhìn cô: "Có phải đã sớm bị cảm hay không, sao không nói với mẹ?"
"Không phải." Uyển Tình nói: "Chỉ là có chút không thoải mái, con cũng không
biết sao lại như vậy. Mẹ đi làm đi, tí nữa con đi bệnh viện xem."
Từ Khả Vi sợ cô không đi, đứa nhỏ này rất thông minh biết xây dựng kế
hoạch, cả ngày chỉ biết nghĩ tiết kiệm tiền như thế nào! Bà nhìn Thiên
Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, cháu giúp dì giám sát nó, nếu nó không đi, cháu
liền gọi điện thoại cho gì!"
Thiên Tuyết vỗ ngực cam đoan: "Dì
yên tâm, ăn cơm xong cháu liền mang cô ấy đi!" Nói đùa à, có thể không
giám sát sao? Có chuyện không hay xảy ra, anh cô không giết cô mới là
lạ?
Từ Khả Vi đi được một lúc, Thiên Tuyết liền giục Uyển Tình
đến bệnh viện. Uyển Tình nói: "Không thoải mái thì uống chút thuốc,
không có kháng thể sau này sẽ dễ bị cảm. Mình uống thuốc, nếu ngày mai
còn như vậy sẽ đi."
Thiên Tuyết thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh cô, thế nhưng cũng hiểu được cô nói cũng đúng.
Buổi chiều có rất nhiều nắng, Thiên Tuyết có chút tò mò với cảnh vật xung
quanh, để cho Uyển Tình mang cô đi dạo phố. Trên đường trở về, cô thấy
sắc mặt Uyển Tình không tốt. Thông thường, người bị cảm khi phơi nắng sẽ tốt hơn nhiều, vì thế kéo cô tới bệnh viện.
Bác sĩ đưa thuốc,
hai người về nhà. Thiên Tuyết gọi điện thoại cho anh trai Mục Thiên
Dương, chỉ nói là đi chơi chỗ này chỗ nọ, không nói chuyện Uyển Tình bị
cảm. Dù sao thì sau khi uống thuốc sẽ tốt, cô mà nói là muốn ăn mắng --
người kia chính là người như vậy, không chừng Uyển Tình bị cảm là do
ooxx với anh ta, anh còn trách đến trên đầu người khác . . . .
Kết quả là Uyển Tình uống thuốc xong cũng không tốt lên. Thật khó chịu, tuy rằng đây không phải bệnh nặng gì, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác "Còn không bằng chết". Cô không khỏi nghĩ, nhưng người mắc bệnh nan y
thì như thế nào?
Nhưng khi đối mặt với Từ Khả Vi, cô không có kiên cường như vậy, còn chủ động hỏi: "Mẹ, mẹ có phương thuốc cổ truyền nào không?"
Từ Khả Vi nói: "Phương thuốc cổ truyền thì mẹ không có, không bằng đổi
sang thuốc trung đi? Mẹ có con khi đang làm việc, quá
cực khổ, gián tiếp hại con, đến khi sinh con ra thì cơ thể yếu ớt, mấy năm trước lúc con
đang phát triển, lại có những chuyện hao tổn sức lực, chuyện này chỉ có
thể dựa vào thuốc đông y điều trị. Con đi xem đông y một chút, trước
chữa khỏi cảm mạo, sau đó lấy thuốc chậm rãi điều trị.
Thiên Tuyết ở bên cạnh nghe, như nghĩ tới cái gì.
Uyển Tình nói: "Mẹ càng nói càng mơ hồ."
"Mơ hồ cái gì!" Từ Khả Vi nói: "Đứa nhỏ này phải chú ý đến thân thể một
chút, sau này khi con sinh con nhỏ, không bồi dưỡng cơ thể tốt, chịu khổ là mình. Lúc tuổi còn trẻ có khả năng không nhìn thấy, chờ khi con già
đi, chỉ biết đau đớn."
Uyển Tình nghe xong, không nói lời nào.
Việc sinh con cô không dám tưởng tượng, về phương diện khác lại đau lòng Từ Khả Vi, có lẽ Từ Khả Vi lúc tuổi trẻ không chú ý, già mới phát hiện
thân thể không tốt . . . . .
Thiên Tuyết nói: "Dì phải đi làm, ngày mai con sẽ đưa Uyển Tình đến xem Đông y."
Từ Khả Vi nhớ tới lời vừa nói . . . , có chút lúng túng, cười nói: "Chúng
ta đều là phụ nữ, có mấy lời nói có chút ngượng ngùng. Ta đã lớn tuổi,
có mấy lời cần phải nhắc nhở các con." Nói xong lại nhìn Uyển Tình: "Con đã lớn như vậy, hiện tại ăn được nghỉ được là tốt, là vì đặt nền móng
cho tương lai. Mẹ thấy Thiên Tuyết khỏe mạnh hơn con, cần chú ý cơ thể
mình.
"Được rồi, được rồi, con đã biết!" Uyển Tình càng thêm ngượng ngùng, không muốn nghe.
Từ Khả Vi thở dài, cũng không nhiều lời nữa: "Con nên xem chút sách, không chừng sẽ hiểu hơn lời ta."
Bà vẫn phải đi làm, chuyện Đông y, vẫn là để Thiên Tuyết đi với Uyển Tình. Uyển Tình ở gần đây tìm được một cái phòng dược khá lớn, đông y nơi đó
danh tiếng khá tốt.
Lão trung y đang ở phòng làm việc đằng sau,
đó là một cái không gian rất nhỏ, Uyển Tình và Thiên Tuyết đi vào, mỗi
người ngồi một cái ghế, sau đó lão trung y hỏi Uyển Tình không thoải mái linh tinh . . . ., sau đó bắt mạch.
Nửa ngày đi qua . . . . .
Lão trung y cúi đầu viết phương thuốc, Thiên Tuyết hơi phấn khích hỏi: "Có
thể nhìn giúp cháu một chút không?" Cô cảm thấy rất mới mẻ.
Lão trung y hỏi: "Cô làm sao mà không thoải mái?"
Thiên Tuyết nghĩ nói: "Không thể nói rõ, ông bắt mạch giúp cháu! Cháu cảm
thấy rất tốt, nhưng bên trong thì không biết, ông xem mạch giúp cháu nói không chừng sẽ có."
Lão trung y lặng đi một lúc, nhìn đến ánh
mắt của cô thì mất hứng, căm giận nói: "Cô nghĩ ta thành cái gì? Không
bệnh cũng có thể nói thành có bệnh?"
Thiên Tuyết không rõ nguyên do.
Lão trung y đưa phương thuốc cho Uyển Tình: "Người trẻ tuổi . . . . Chú ý tiết chế."
"A?" Uyển Tình mờ mịt.
Thiên Tuyết cũng mờ mịt, một lát sau hiểu được, đang muốn đi, lão trung y lại giải thích cho Uyển Tình --"Chuyện sinh hoạt nên biết tiết chế!"
Uyển Tình: . . . . . . .Để cho cô tan thành mây khói đi.
Cầm phương thuốc ra ngoài lấy thuốc, Uyển Tình có cảm giác muốn khóc, vẻ
mặt như mướp đắng. Thiên Tuyết không dám chọc cô, lặng lẽ từ tay cô rút
đi tờ danh sách đưa cho người ta bốc thuốc, sau đó người đó hỏi: "Cô hầm thuốc hay không?"
Uyển Tình vẫn không nói lời nào, cảm thấy trên người mình viết chữ "Túng dục quá độ", muốn tìm cái hố chui xuống