Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Thổ Lộ Thật Phức Tạp


trước sau

Edit: Asuna Anh

Beta: minhhy299

"Em để anh yên tâm được không?" Mục Thiên Dương đột nhiên lạnh lùng nói: "Em luôn có chuyện gạt anh, anh không lục lọi em thì lục lọi ai?"

Uyển Tình cứng lại, kinh hãi nhìn anh.

"Chuyện khác em muốn giấu giếm cũng được, dù sao thì đó cũng là chuyện của em, nhưng Thiên Tuyết thì khác? Anh không có chuyên chế hai em nữa, hai em càng muốn che che lấp lấp, xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?!"

Miệng Uyển Tình run rẩy, nước mắt lăn xuống, một giọt hai giọt ba giọt . . . . . . .Giống như viên chân châu rơi xuống. Thấy vậy Mục Thiên Dương đau lòng không thôi. Anh vuốt trán, đột nhiên chân tay có chút luống cuống. Anh không có trách cô, chẳng qua là . . . . chẳng lẽ muốn anh đi xin lỗi?!

Đúng! Anh lục lọi nhật kí cuộc nói chuyện của cô là không đúng, nhưng . . . . .Cô lại không có chuyện gì ám muội! Hơn nữa anh chủ yếu là bị con nhóc Thiên Tuyết kia làm cho bực bội, . .. .. .. .

"Ô ——" Uyển Tình đột nhiên đưa tay đẩy anh ra, vừa đau lòng vừa tức giận.

Mục Thiên Dương giật mình, bỗng nhiên nhớ tới . . . . . Ách, mối tình đầu của anh. Khi đó mối tình đầu của anh với anh lần đầu tiên ầm ĩ, giống như Uyển Tình bây giờ, vừa khóc vừa náo, còn đánh anh!

Giờ phút này thấy Uyển Tình tức giận, trái tim anh không hiểu sao lại bay lên.( Khi yêu, người con gái thường mất bình tĩnh)

Uyển Tình nắm cái đệm ghế lên, hướng về phía anh mà đánh. Càng đánh, anh càng vui vẻ, thế nhưng thấy cô khóc đến lê hoa đái xuân vũ*, anh vẫn cảm thấy đau lòng, lập tức bắt được cô: "Được rồi được rồi . . . . . .Anh sai rồi có được không? Anh không nên, không nên trách em, đừng khóc nữa?"

* Lê hoa đái xuân vũ: Hoa lê dính hạt mưa xuân. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Bắt nguồn: Được bắt nguồn từ một câu thơ trong bài “Trường hận ca -长恨歌“của nhà thơ Bạch Cư Dị (白居易) đời Đường.

Nguyên văn như sau: 梨花一枝春帶雨 - Lê hoa nhất chi xuân đái vũ

Tạm dịch: Trông nàng như một cành hoa lê mang nặng mưa xuân

"Ô ô. . . . . ." Uyển Tình đẩy anh ra, khóc thút thít, nắm lấy khăn tay lau khô nước mắt, thẳng tắp nhìn về phía anh: "Là anh suy nghĩ nhiều . . . . . ."

"?" Có ý gì? Mục Thiên Dương không hiểu, chờ cô nói tiếp.

"Em dựa vào cái gì mà có thể ở trước mặt anh yêu cầu quyền lợi . . . . . ." Uyển Tình cắn răng, hốc mắt hồng, nước mắt lăn dài xuống: "Là em không biết trời cao đất rộng . . . . . .Được voi đòi tiên!"

"Đủ rồi!" Mục Thiên Dương khẽ quát một tiếng: "Cái khác tùy em, đòi tiên cũng được. Nhưng không được nói những lời như thế, anh không thích!"

Uyển Tình run rẩy, khóc càng lớn hơn.

Mục Thiên Dương hung hăng ôm lấy cô, bực mình không thôi: "Em đúng là thiếu trừng phạt!"

"Ô. . . . . . ."

Anh hít sâu một hơi, hôn lên tai cô: "Em chịu đựng anh, anh khiến em không vui, em cũng khiến anh không vui, biết anh không thích còn nói . . . . . ."

Uyển Tình tiếp tục nức nở.

Anh thở dài: "Tốt lắm, đừng khóc nữa, em biết rõ anh đối với em . . . . ." Dừng một chút, anh đẩy cô ra, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt cô: "Chẳng lẽ em muốn anh nói sao? Có một số việc, biết là một chuyện, còn nói ra là một chuyện khác. Anh biết hiện tai em còn chưa chuẩn bị cho tốt, không muốn làm em khó xử, nên em không nên nghe mới là tốt nhất, anh —— "

Uyển Tình đột nhiên nhào vào trong lồng ngực anh, ôm chặt lấy anh, không nói lời nào. Thế nhưng lời nói của anh đã bị cắt đứt, hành động này của cô nói rõ cô chưa sẵn sàng.

Anh không biết phải làm sao, dù tâm có chút đau, nhịn ko được nói một câu: "Tiểu quỷ nhát gan . . . . . . ."

Uyển Tình níu lấy ống tay áo anh. Cô giận anh! Anh thì không thể kiên trì lạnh lùng vô tình như lúc ban đầu? Vì sao phải thay đổi? Anh không thay đổi, cô cũng có thể không thay đổi; nhưng anh thay đổi, cô nên làm cái gì bây giờ? Cô sợ, cô không thể khẳng định chuyện tương lai sẽ ra sao, cô không có cảm giác an toàn!

Mục Thiên Dương vỗ vỗ lưng cô, giống như cô chỉ là một đứa trẻ.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, anh biết Thiên Tuyết đến đây,
đẩy cô ra: "Anh đi ra ngoài nhìn xem, đừng khóc."

Uyển Tình sờ mắt, xoay người mắt ngó sang hướng khác.

Anh xoa nhẹ mái tóc cô: "Muốn hỏi em tại sao lại xem Weibo của chu linh, kết quả để em bưng bít."

Uyển Tình sửng sốt, quay đầu hoảng hốt giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu!"

"Anh nghĩ như thế nào?"

"Dù sao cũng không phải như anh nghĩ!"

"Anh cũng chưa nghĩ cái gì."

" . . . . . . ."

Anh cười ấn một cái lên trán cô: "Anh biết bây giờ em sẽ không nghĩ như vậy." Trong giọng nói chút khổ sở,

Uyển Tình thấy anh như vậy, đáy lòng cũng có chút đau lòng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói: "Nói không chừng lần sau sẽ nghĩ!"

Mục Thiên Dương đã muốn xoay người đi rồi, nghe được lời nói của cô, chợt dừng lại, quay người lại ôm lấy cô: "Em . . . . .Uyển Tình . . . . . ." Anh hung hăng ôm lấy cô, kích động không biết nên nói cái gì, há miệng, lại không nói được nên nói cái gì, cổ họng như bị chặn lại.

Uyển Tình mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa vào trong lồng ngực anh không nói gì. Rốt cuộc cô đang làm gì? Cô không nên đánh mất chính mình.

"Em sao cũng được . . . . . ." Mục Thiên Dương nói: "Dù sao thì anh chiều em là được . . . . .Em hiểu. Em vui vẻ là được, những cái khác không vội . . . . Anh nguyện ý chờ. Uyển Tình . . . . Anh . . . . . ."

Uyển Tình đột nhiên ý thức được anh muốn nói cái gì: "Anh đừng ——"

Anh đừng nói!

Cô còn chưa nói xong, anh đột nhiên che lỗ tai cô lại, môi dán lên trán cô, chuyển động. Cô cảm giác được anh nói một câu, không biết là cái gì, nhưng cô đoán được. . . .. .

"Anh đi xem Thiên Tuyết." Anh buông cô ra, cố gắng bình tĩnh nói.

Uyển Tình nhẹ nhàng gật đầu, chờ anh vừa đi ra ngoài, cả người ngã ngồi ở trên ghế. Cô ngồi ngơ ngác, ngây ngốc một lúc, cho đến khi tiếng la của Thiên Tuyết truyền vào trong lỗ tai, mới phục hồi tinh thần.

Xem ra hai người họ lại ầm ĩ.

Uyển Tình vội vàng đi ra ngoài khuyên can, đi ra cửa mới phát hiện mình mặc áo tắm, lại xoay người thay đổi áo ngủ. Đổi xong đi ra ngoài, thấy không ầm ĩ nữa, Thiên Tuyết đang ngồi tên ghế sofa, hai vai run run, rất rõ ràng là đang khóc.

Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, phát hiện anh cũng đang mặc áo ngủ! Thật là thanh niên tốt ở nhà, cặp vợ chồng nhỏ ấm áp!

Cô cúi đầu không dám nhìn anh, bước nhanh đến bên người Thiên Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thiên Tuyết đẩy cô ra, tiếp tục khóc, càng khóc âm thanh càng lớn.

Đàn ông chịu không nổi nhất là tiếng khóc của phụ nữ, Mục Thiên Dương cũng không ngoại lệ. Vừa mới dùng hết sức lực để dỗ Uyển Tình, trái tim anh bây giờ còn đau. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể nói: "Đừng khóc, vừa rồi anh không nên như vậy."

"Anh quản được sao!" Thiên Tuyết rống to.

Mục Thiên Dương tức giận đến nhảy dựng lên: "Anh mặc kệ em, em có thể lớn lên được như vậy sao?!"

"Anh ——" Thiên Tuyết ngẩng đầu, muốn nói anh cũng không phải bố em, nhưng nghĩ lại, cô không có bố! Anh trai cũng kiêm chức bố . . . . . Ô ô, cô khóc lớn tiếng hơn! Có một người anh trai như vậy, muốn cãi cũng không được!

Mục Thiên Dương vuốt trán: "Đừng khóc được không? Chị dâu em vừa mới khóc, em lại tới! Hai người là muốn mưa đồ bí mật dùng nước mắt để dìm chết anh sao? Có phải muốn đoạt tài sản của anh không?!"

"Mục Thiên Dương!" Thiên Tuyết rống to.

Uyển Tình vừa bị ba chữ "Chị dâu em" làm cho chấn động, còn chưa trở lại bình thường, chỉ thấy Thiên Tuyết muốn đánh người, vội vàng giữ chặt cô lại: "Cậu đừng để ý đến anh ấy là tốt rồi!"

Thiên Tuyết ngồi xuống, nức nở vài tiếng, nói với Mục Thiên Dương: "Chuyện của em, em sẽ tự chịu trách nhiệm, anh không cần phải lo! Lại càng không cho đi thăm dò người ta!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện