Mọi người không nói gì.
Đến thời điểm tắt đèn, đã sắp vạch trần thân phận của bọn cô.
Hai người lo lo lắng lắng bò lên giường ngủ, không biết sáng mai có thể có biến hóa hay không.
Hai người khuya mới ngủ được, ngày hôm sau hơn chín giờ mới
tỉnh. Liễu Y Y buổi sáng có tiết, không ở phòng ngủ, tiết của các cô
vào 10 giờ hơn, thời gian có hơi gấp gáp. Hai người hốt ha hốt hoảng
rửa mặt, không kịp mở máy tính xem tiến triển mới nhất, quyết định đi
ăn sáng trước, chuyện trên mạng tí nữa lấy điện thoại xem cũng
biết!
Đang muốn ra ngoài, có người ở bên ngoài gõ cửa: "Thiên Tuyết ——"
Thiên Tuyết mở cửa, là bạn học cùng lớp. Bạn học vội la lên: "Cậu nhanh đến khoa, nói muốn hủy bỏ học bổng của cậu!"
Thiên Tuyết lặng đi một chút, giận dữ: "Em nó!" Học bổng của
cô mấy ngàn đồng đấy, tuy rằng đối với cô mà nói không tính cái gì,
nhưng cái này là tự mình kiếm bằng bản lãnh thật sự, làm sao có thể
nói hủy bỏ liền hủy bỏ?
Cô không kịp trông nom Uyển Tình, kéo tay áo, hấp tấp chạy
đến khoa. Chạy khỏi ký túc xá không lâu, Uyển Tình cưỡi xe đạp đuổi
theo: "Lên xe!"
Thiên Tuyết nhảy lên, Uyển Tình chạy nhanh đến phía trước.
Thiên Tuyết ômlấy thắt lưng cô, hoảng hốt trong chốc lát nói: "Mình
chở cậu nhiều lần như vậy, rốt cục đến phiên cậu chở mình?"
"Trọng điểm của cậu luôn rất kỳ quái." Uyển Tình tức giận nói.
Thiên Tuyết cười, trầm tư một lát, lấy điện thoại ra gọi điện
thoại cho Mục Thiên Dương: "Nghe nói trên khoa muốn bỏ học bổng của
em, phỏng chừng lãnh đạo của trường đã biết, anh có đối sách gì không?"
Mục Thiên Dương thật sự rất bao che khuyết điểm, không chút
khách khí nói: "Trước tiên em cứ quậy tung bàn lãnh đạo đã, anh
đến ngay!"
"Được!" Thiên Tuyết quá kích động, có anh hai như vậy thật tốt!
Một lát sau, cô và Uyển Tình chạy tới khoa. Cô ở trên đường
suy nghĩ, vừa vào, trước hết đá văng cửa, uy hiếp bọn họ một chút.
Kết quả chạy đến cửa phòng làm việc, phát hiện cửa đang mở ra, cái này
còn đá cái gì? Đá không khí à?
Cô cũng nghĩ lửa giận hừng hực vọt vào, trực tiếp lật bàn——
Nhưng hai chân thật sự tiến vào văn phòng, nhìn thấy hiệu
trưởng, chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm lớp, cố vấn...... Còn có vài vị giáo
viên nhận khóa đều ở nơi đó, cô nhất thời liền kinh sợ. Giáo dục cô
nhận từ nhỏ là yêu nước ngũ giảng tứ mỹ*, tôn sư trọng đạo vẫn là
biết, làm con sao có thể thật sự lật bàn?
* ‘Ngũ giảng’: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
‘Tứ mỹ’: Tâm linh mỹ, tiếng nói mỹ, hành động mỹ, hoàn cảnh mỹ
Thiên Tuyết thục nữ đoan trang đi qua, đáng thương nhìn mọi người. Uyển Tình cũng đi qua, vẻ mặt đau thương.
Chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn các cô một cái, vẻ mặt thực phức
tạp. Đây là học sinh của mình, anh đương nhiên nên tin tưởng các cô,
nhưng tự thân các cô quá có sẵn điều kiện bị người ta hoài nghi!!!
Thật sự là lo đến rụng tóc...... Anh nói với chủ nhiệm khoa và hiệu
trưởng: "Các em ấy đến đây."
"Chính là các em à?" Chủ nhiệm khoa gật đầu.
Hiệu trưởng nói: "Ngồi xuống nói."
Hai người theo lời ngồi xuống, một bộ hình tượng bé cưng ngoan.
Chủ nhiệm khoa lấy một sấp giấy lộn xộn ra: "Các em tự
mình xem đi, đây là thư nặc danh gửi tới trường học, nghe nói trên mạng cũng có?"
Thiên Tuyết và Uyển Tình cùng cầm lên xem, gần giống như trên mạng nói, bất quá nội dung lời nói ôn hòa một chút.
Hiệu trưởng nói: "Các em đừng lo quá. Gọi các em đến, không
phải muốn trách các em. Các em đến đại học C đọc sách, đại học C chính là nhà của các em, chúng ta làm giáo viên, chính là người giám hộ của các em. Gặp được loại sự tình này, chúng ta chắc chắn lựa chọn
tin tưởng các em trước. Cho nên hôm nay gọi các em đến, chính là hỏi
các em một chút, chân tướng sự tình rốt cuộc là sao lại thế này? Chuyện
này, ảnh hưởng không tốt, phải giải quyết nhanh một chút, trả lại trong
sạch cho các em."
"Không phải muốn lấy lại học bổng của em?" Thiên Tuyết hỏi.
Chủ nhiệm lớp nói: "Sự tình cũng còn không biết rõ ràng, hủy bỏ học bổng cái gì?" So với những người khác, anh càng bao che khuyết điểm một chút, sinh viên của mình, thật sự không nên gặp chuyện không may,
làm người ta thực lo.
Thiên Tuyết thấy bọn họ đồng ý tin tưởng mình, trong lòng liền
thoải mái hơn: "Em là bị hãm hại! Phỏng chừng có người xem em không vừa
mắt, cho nên tin ngay! Người trên ảnh chụp là anh trai em, về phần em
xài bao nhiêu tiền, vậy phải xem ba mẹ cho em bao nhiêu! Cho tới bây
giờ em đều không khoe khoang tiền bài qua, ăn, mặc ở, đi lại đều là
đơn giản, còn đồng ý thật sự thực
học tập...... Em tự nhận là kế
hoạch của em vĩ đại."
Hiệu trưởng nhịn không được cười lên một tiếng: "Em thật sự
rất vĩ đại, nghe nói lấy học bổng quốc gia? Phải cố gắng học tập
đấy! Tài mạo song toàn, có thể coi vì Lâm Huy Nhân ngày nay."
"Hiệu trưởng ngài quá đề cao em!"
Thiên Tuyết thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ),
cả nhóm hiệu trưởng bọn họ cũng là người có tiếng tăm, nói cô như
vậy, sẽ làm người ta đố kỵ. Hơn nữa Lâm Huy Nhân có cái gì tốt? Thế
giới tình cảm rất rối loạn, đã chết còn bị người ta nói ba nói tứ!
Giai thoại cũng dễ nghe, nhưng cô nghĩ, bản nhân Lâm Huy Nhân nhất
định không muốn loại giai thoại này! Nếu cả đời chỉ buộc vào một Lương
Tư Thành, đó mới là giai thoại!
Hiệu trưởng nói cô xong, lại nhìn Uyển Tình: "Em thì sao, tại sao không nói?"
Uyển Tình ngẩn ra, cô muốn nói gì? Thiên Tuyết có thể lo lắng mười phần, nhưng cô...... Chột dạ không thôi.
Thiên Tuyết vội vàng nói: "Uyển Tình chúng ta có vẻ dịu dàng,
người truyền lời như thế hơi quá đáng, nhất định phải để các cô cho tui em một cái công đạo! Chúng em đã bước đầu tra được là ai làm, đang suy
nghĩ biện pháp để các cô tự mình lộ ra dấu vết!"
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
[email protected]"Hả? Là ai?"
Thiên Tuyết sửng sốt: "Còn chưa xác định mà, khó mà nói. Rốt cuộc là cùng trường, vạn nhất oan uổng người ta, không tốt lắm."
"Nhưng ảnh hưởng của chuyện này đã quá lớn, phải giao cho
trường học xử lý, các em không thể dính vào!" Hiệu trưởng đối với cái
nhìn của cô rất tốt, nếu thật sự không có làm cái loại chuyện này,
thật sự là một người con gái không tệ!
Đúng lúc này, anh thư ký đến đây, còn dẫn theo người tiến vào: "Hiệu trưởng, có người tìm......"
Hiệu trưởng ngẩng đầu, vội vàng đứng lên, thân thiện nghênh đón: "Ai nha, Mục tổng ——"
Trước đó không lâu ăn cơm với Mục tổng, Mục tổng nói sẽ trọng điểm tuyển chọn sinh viên của trường bọn họ, còn muốn tài trợ cho
trường học của bọn họ, còn muốn đến trường học của bọn họ bắt đầu giảng
bài! Thật sự là quý nhân quý nhân nha! A, không đúng! Báo cáo đâu? Giữ nguyên kế hoạch, hẳn là đã có rồi? Sao không có nghe nói vậy?
"Anh!" Thiên Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng bổ nhào qua, vùi đầu vào trong lòng Mục Thiên Dương, kéo
người đang muốn đi lên bắt tay hiệu trưởng đến một bên, "Anh —— em
không sống nữa...... Ô ô ô......"
Hiệu trưởng hơi kinh hãi: "Đây là?"
"Em gái tôi." Mục Thiên Dương trả lời nhẹ nhàng, vỗ vỗ bả
vai Thiên Tuyết, "Đừng khóc, chuyện lớn gì còn có anh chống mà, khóc
cái gì?"
Hiệu trưởng quay đầu nhìn nhìn đám người chủ nhiệm lớp, tựa như nói: sao không có người nói qua vậy? May mà vừa mới lựa chọn tin
tưởng cô, bằng không hiện tại liền bị chế giễu rồi.
Chủ nhiệm lớp cũng hiểu quá bị chế giễu rồi, trên tư liệu
của Mục Thiên Tuyết, chỉ có tên cha mẹ, nhưng cha cô đã chết hai mươi
năm, Ngô Nhã lại trốn tránh trong nhà, ai nghe nói qua đâu? May mà
không đắc tội cô, bằng không hiện tại......
Mục Thiên Dương nói với hiệu trưởng: "Để các em ấy đi học trước đi, con nít không cần lây dính loại chuyện dơ bẩn này!"