"Lúc ở trên lầu?" Mục Thiên Dương sửng sốt, "Khó trách em lâu như
vậy mới đến trường học, hại anh lo lắng gần chết! Em sẽ không từ tầng
17 đi xuống, sau đó lại đi trở về trường học chứ?"
"Em là vậy."
"Em——" Mục Thiên Dương trừng lớn mắt, "Em thật đúng là làm ra được!"
Uyển Tình miệng một biển: "Còn không phải anh......"
"Anh lại không trách em......" Mục Thiên Dương thấy biểu tình ủy
khuất này của cô, liền đau lòng, đưa tay ôm lấy hai chân cô, "Đi lâu
như vậy, chân chắc rất đau?" Nói xong liền nắm chân nhỏ của cô.
Uyển Tình cười khanh khách, lại sợ người nghe thấy, vội vàng che miệng lại: "Đã lâu như vậy, sớm không đau."
Mục Thiên Dương cũng rất tự trách, càng không ngừng mát xa lòng bàn chân của cô: "Lần đó là anh không tốt, em chớ có trách anh."
"Không trách anh." Uyển Tình thấp giọng nói.
"Về sau anh lại chọc giận em không vui, em không cần tự mình chạy,
đuổi anh đi! Một mình em ra ngoài, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?"
Uyển Tình nhìn anh, trống nghiêm mặt giáp nói: "Anh nổi giận lên, còn nhớ rõ ngụ ở này đó a? Đến lúc đó anh nhất định nói: ‘ đây là ta địa
phương, dựa vào cái gì muốn ta đi? Nên cổn ngươi! ’"
"Anh......" Mục Thiên Dương cứng lại, cái này thật đúng là giống
tính cách của anh. Anh chột dạ cúi đầu, suy nghĩ nửa ngày, bất đắc dĩ
nói, "Vậy em lấy nhu thắng cương đi. Em hôn anh, anh liền thoải mái."
"Nghĩ đến đắc ý! Anh không đúng, còn muốn em hôn anh?"
"Anh đây hôn em?"
Uyển Tình tức giận đánh anh một quyền, hừ lạnh nói: "Khi đó anh cứng mềm không ăn, chỉ sợ vứt bỏ cô!"
"Anh nào có bạo lực như vậy......" Mục Thiên Dương hết chỗ nói rồi, anh ở trong lòng cô rốt cuộc là cái hình tượng gì đây?
Uyển Tình trầm mặc một lát: "Em hiểu anh rất rõ......"
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua
giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
[email protected]"Em già rồi các mặt khác không tốt......" Mục Thiên Dương lẩm
bẩm, ngữ khí có chút ủy khuất. Anh thiệt tình thích cô, cô sao không
hiểu vậy? Anh ôm cô, đột nhiên nói, "Bằng không như vậy đi. Về sau anh phát giận nữa, em sẽ khóc! Bằng không liền tìm chết! Anh khẳng định
không có cách, vừa nghĩ tới em khóc, lòng anh đều nát......"
Hai má Uyển Tình nóng lên, vội vàng đẩy anh ra: "Sao anh buồn nôn như vậy?! Em mới sẽ không một khóc hai náo loạn ba thắt cổ đâu, rất không
có khí chất!"
"Làm sao có thể? Em quá tức giận! Em thật sự sẽ khóc đấy. Bằng
không anh càng điên, thực khắc chế không được chính mình! Tìm chết cũng
không cần, anh sẽ sợ hãi!"
"Anh còn muốn nổi điên à?" Uyển Tình bất mãn hỏi.
"Không phát ra!" Mục Thiên Dương lập tức cúi đầu sám hối, "Anh sai rồi......"
"Về sau anh phải tin em hơn một chút." Uyển Tình sâu kín nói, "Em đã cố gắng, anh đừng làm em sợ......"
Mục Thiên Dương chấn động, ngẩng đầu nâng mặt cô lên, hung hăng in lại môi của cô.
Uyển Tình hoảng sợ, một lát sau hai tay đặt lên vai anh, cùng anh
triền miên. Được một lát, hai người thở hổn hển tách ra, Mục Thiên
Dương ôm cô đến trên đùi, để đầu cô tựa vào ngực mình, khàn khàn nói
bên tai cô: "Muốn em làm sao bây giờ?"
Thân thể Uyển Tình cứng đờ, mạnh mẽ đứng thẳng dậy, muốn đi xuống.
Anh vội vàng ôm chặt cô: "Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một cái! Anh nói mà thôi, anh còn dám ở chỗ này ăn em sao?" Anh nhìn bên tai cô ửng
đỏ, trong lòng xôn xao một trận, trên càng không ngừng hôn mút ở khóe mắt, vầng trán, viền tai của cô.
"Anh đừng hôn loạn......" Uyển Tình thấp giọng nói, "Đi về. Trễ rồi, em muốn về nhà."
"Ngồi nữa đi, tí nữa em và Thiên Tuyết cùng đi. Em ấy còn đang ăn lẩu đấy, phỏng chừng còn lâu một hồi."
Uyển Tình do dự rầm rì hai tiếng, sau đó không nói lời phản đối, xem như đồng ý.
----------
Đỗ Viễn Minh không trở về mừng lễ năm mới, Đỗ Thiến đoán trúng kết
cục này, lại không đoán trúng quá trình. Cô không biết đối mặt với
chuyện của mình như thế nào, đứa nhỏ đấy, còn không có phát hiện sự
hiện hữu của nó, nó đã không ở đây. Cô không có tình yêu với sinh
mạng nhỏ kia, duy nhất sợ hãi là chuyện này bị người ta biết, đây tuyệt đối là một cái chỗ bẩn
lớn trong cuộc đời cô!
Qua hai ngày, Đỗ Viễn Minh cho cô xuất viện. Trở lại chỗ ở, cô tiếp
tục nằm trên giường. Vài ngày đầu hành động bất tiện, Đỗ Viễn Minh mời
hộ tá 24 giờ cho cô.
Sợ cô có di chứng, Đỗ Viễn Minh lại lên mạng đi thăm dò bồi bổ cho
cô như thế nào —— việc này không thể lộ ra, ông không thể kêu cấp dưới
đi làm, cũng không thể hỏi bác sĩ trong nước, mà người ở đây tội
trong tháng không quen ở cữ, lại làm sao có thể coi trọng bồi bổ sau
khi đẻ non? Hỏi bọn họ, kết quả có được khẳng định không giống với"Di sản " lão tổ tông lưu lại! Cho nên, ông chỉ có thể tự mình đi thăm dò.
Lúc này Trung Quốc, đã là giao thừa, người Trung Quốc ở nước Mĩ,
cũng chuẩn bị nghĩ lễ. Lúc trước ông mời cái bảo mẫu kia, không nên
cho hai ngày nghỉ, ông cũng không còn biện pháp, chỉ có thể tự mình đi siêu thị mua thức ăn, sau đó theo sách dạy nấu ăn nấu loạn một nồi!
Đỗ Thiến nằm ở trên giường, vẫn còn bi thương, ngược lại không
biết cái này. Cô khẳng định không thể tưởng được cha mình sẽ xuống
bếp, tự nhiên nghĩ bảo mẫu làm. Hầm canh không phải nhiều chuyện phiền phức, Đỗ Viễn Minh cũng không còn làm hỏng, rửa đồ sạch sẽ, ra được
hiệu quả tốt lắm, Đỗ Thiến ăn cũng rất thơm.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, cô nghe thấy Đỗ Viễn Minh ở ngoài cửa gọi điện thoại, nghe xong nửa ngày, nghe ra là gọi cho Từ Khả Vi.
Tiết mục cuối năm của CCTV bắt đầu, bên này Từ Khả Vi cân nhắc trời
cũng đã sáng, cố ý gọi tới nhắc nhở một tiếng.
Đỗ Viễn Minh cúp điện thoại, phải đi mở TV. Lúc trước Đỗ Thiến
không thế nào xem tivi, xem cũng sẽ không cố ý tìm đài truyền hình
trong nước, ông bấm điều khiển từ xa nửa ngày, mới thấy tiết mục
cuối năm, người chủ trì đỏ rực, hớn hở, ông nhịn không được thở dài ——
khi ở nhà không biết là có cái gì đẹp mặt, hiện tại ngược lại cảm thấy thực thân thiết.
Ông không có thích thú gì với TV. Sau khi mẹ của Đỗ Thiến chết, ông thường xuyên bồi Đỗ Thiến xem, chờ Đỗ Thiến trưởng thành, bất tri
bất giác còn có thói quen.
Bất quá Đỗ Thiến cũng càng ngày càng ít xem tivi, nhưng khi ở nhà,
hai người sẽ không hẹn mà cùng ngồi trước TV. Mà tiết mục cuối năm,
là nhất định sẽ xem, giống như đã muốn thành một loại hình thức.
Mấy năm trước, Đỗ Thiến bắt đầu nói tiết mục cuối năm khó coi, mỗi lần xem, đều sẽ ghét bỏ một phen. Đỗ Viễn Minh bắt đầu không biết là
có cái gì, chậm rãi bắt đầu khó chịu trong lòng, sợ ngày nào đó cô sẽ
không xem cùng mình, lễ mừng năm mới kia cũng chỉ có một mình
mình......
Đỗ Viễn Minh để điều khiển từ xa xuống, suy sụp ngồi trên sô pha.
Lúc này mới phát hiện, chính mình thật sự già nua rất nhiều, đã sợ hãi
con gái độc lập, sợ hãi cô độc. Thật vất vả cưới một người bạn, con
gái lại không thích......
"Lão gia?" Quản lý đi tới, dùng Anh văn trao đổi, "Tiểu thư cô ấy đã tỉnh."
Đỗ Viễn Minh vội vàng đi vào phòng, thấy Đỗ Thiến mặc áo khoác thật dày, hỏi: "Tỉnh? Ở trong phòng ăn điểm tâm sao?"
"Con muốn xem tivi." Đỗ Thiến nói.
Đỗ Viễn Minh gật đầu, ôm cô đi ra ngoài, lấy thảm cho cô đắp chân,
sau đó bưng hai chén bánh trôi tới: "Hôm nay là lễ mừng năm mới."