Mục Thiên Thành nghi ngờ hỏi: “Lần trước chơi bóng không phải cậu
mang theo Chu Linh đi sao? Sao, không cần cô ta nữa hả? Còn cậu, gần đây không phải quen với Triệu Mỹ Na sao, chia tay rồi à? Qúa là không
tốt...”
“Khụ, đột nhiên mình nhớ tới ba mình bảo về ăn cơm, mình đi trước!”
“Mình cũng nhớ ra có chút việc, đi trước đây...”
Tất cả mọi người chạy, trong lòng Mục Thiên Thành cười lạnh: “Nghĩ muốn bắt nạt em mình, muốn chết hả!”
Xoay người, anh lấy lòng cười: “Em gái, sao lại trở về một mình, chị dâu nhỏ đâu?”
Thiên Tuyết nói: “Cô ấy có chuyện không tới được? Sáng sớm anh đã đến trường học, tận hưởng thế giới hai người!”
“ÔI, như vậy chắc không để chúng ta có cháu chứ?”
Thiên Tuyết sửng sốt, thận trọng nhìn anh: “Nói không chừng... anh muốn kết hôn với Uyển Tình, qua nửa tháng nữa là Uyển Tình tròn hai mươi
tuổi, tuổi đã đủ rồi, nếu không thể dùng thủ đoạn bình thường bức hôn cô ấy, chỉ có thể có con mới cưới được rồi.”
Mục Thiên Thành rùng mình một cái: “Qúa tàn bạo rồi!”
Ngày hôm sau,, anh và Thiên Tuyết đến thành phố C, nói với Văn Sâm là
ra ngoài chơi. Vừa lúc, hiện giờ hình tượng của anh trong lòng Văn Sâm
đang mê hoặc, Văn Sâm không chút nghi ngờ anh.
Trước kia vẫn cảm
thấy người này có chừng mực, hiện giờ càng ngày càng đi trở về, tuyệt
không đáng tin. Văn Sâm đã tuyệt vọng với anh, cực kỳ ổn trọng với bản
thân, xem như góc bù, bù cho anh đi!
Mục Thiên Thành đến thành phố C, đã nghĩ thảo luận nấu ăn với Uyển Tình. Uyển Tình vội vàng đi học, nào có để ý đến anh?
Anh liền thừa lúc má Trương ra cửa mua đồ ăn, chính mình mân mê trong
phòng bếp. Lúc má Trương trở về, phát hiện anh đoan chính ngồi trong
phòng khách, nhưng phòng bếp bừa bãi một đống nửa sống nửa chín nguyên
liệu nấu ăn, xem ra vô cùng thê thảm.
Má Trương nghĩ, hai vị tiểu thư giờ đang đi học, cậu chủ đi làm việc, cam đoan việc này chỉ có thể là cậu hai...
Bà đi vào phòng khách, nói với Mục Thiên Thành: “Cậu hai, cậu muốn ăn
gì, có thể nói cho tôi bieets1” Bà nghĩ, nhất định là sáng sớm nay cậu
hai không thích cơm, nên mới tự mình đi làm
Mục Thiên Thành gật đầu, trong lòng buồn cực độ. Chẳng lẽ cả đời anh chỉ có thể nấu lẩu sao? Anh nhìn má Trương, cảm thấy chủ ý học với bà vẫn là hư hỏng, nên thôi.
Uyển Tình muốn lên lớp, anh không thể vẫn đợi đến chủ nhật, rất nhanh
lại bay về thành phố A, một tuần sau lại tới nữa, rốt cuộc có thể cùng
Uyển Tình nghiên cứu cách làm bò bít tết.
Anh xấu hổ để cho má Trương thấy, dưới lầu liền thuê một phòng nhỏ, chuyên chạy tới nấu cơm, thuận tiện còn có thể qua đêm.
Uyển Tình rất vừa lòng, cô đang sợ chuyện làm bò bít tết bị lộ, như vậy đúng là rất tốt!
Lần đầu tiên làm bò bít tết, Uyển Tình đã làm tốt công tác chuẩn bị,
mượn ba cuốn sách của thư viện, mở mười mấy trang web, sau đó chọn chọn
lựa lựa, dùng vở ghi lại một chút. Hôm nay là lần đầu tiên làm, cứ thế
đơn giản xuống tay.
Mục Thiên Thành nhìn sổ nhỏ của cô, quyết đoán cũng lấy sổ của mình ra.
Uyển Tình nhìn anh một cái, không quan tâm.
Mục Thiên Thành viết xong, bắt đầu xem xét làm bò bít tết.
Một lát sau, Uyển Tình nhìn bò bít tết của anh, nghi ngờ hỏi: “Anh làm gì đó.”
“Bò bít tết trái tim.”
Uyển Tình sửng sốt một phen: “Vậy anh cắt thành hình ngũ giác làm gì? Hình trái tim, không phải ngôi sao, là hình quả đào!”
“Ách... quả đào có vẻ khó cắt, trước cứ cắt hình ngôi sao ngũ giác
thôi! Dù sao hình dạng gì cũng chỉ là trang trí, bản chất là thịt bò là
được!
Uyển Tình nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, thế nhưng em cảm thấy hình ngôi sao càng khó cắt.”
Mục Thiên Thành vặn vẹo một phen. Hình trái tim thì quá ái muội, vừa
thấy là biết làm cho người trong lòng ăn, anh mới không muốn bị người
khác biết.
Uyển Tình phải biết rằng cách nghĩ của anh, có thể chắc chắn nói: “Anh đã sớm bị lộ rồi.”
Cô là làm cho Mục Thiên Dương ăn còn không điên cuồng như anh ấy, kia không phải anh làm vì Văn Sâm, thì còn là ai?
Mục Thiên Dương đến công ty từ sáng sớm, sau ba giờ đã giải quyết xong
công việc, rất sớm đã trở về chỗ ở, phát hiện Uyển Tình không ở đây,
Thiên Tuyết cũng không ở đây, Mục Thiên Thành cũng thế...
Chắc là bọn họ đi chơi rồi...
Nhưng Mục Thiên Dương không nhìn thấy cô, trong lòng có chút khó chịu,
anh ý thức được loại tâm tình này là không đúng! Cô nên có cuộc sống của mình, không nhất định phải 24 giờ ngồi trong nhà chờ anh, mà còn đi đâu một chút mới có lợi...
Mục Thiên Dương điều tiết tâm tình cho tốt,
bắt đầu bình yên chờ đợi. Vẫn đợi đến giờ ăn cơm trưa, má Trương hỏi anh khi nào thì ăn cơm, anh nhìn thời gian, do dự một chút không gọi điện
thoại tìm cô. Nhỡ đâu cô cảm thấy bản thân anh gấp gáp thì làm bị thương tình cảm rồi...
Chắc là ở bên ngoài chơi rất vui, muốn ăn cơm trưa mới về đi? Vậy thì để cho cô vui vẻ là tốt rồi...
Giờ phút này dưới lầu, Thiên Tuyết nhìn hai bò bít tết trước mắt mình, ...
Cô nhìn thoáng qua Mục Thiên Thành ở đối diện, cúi đầu nhìn ipad, xem ipad!
Mục Thiên Thành khổ sở nhìn bò bít tết, đó là anh và Uyển Tình phí cả
buổi trưa mới làm được. Nhưng Uyển Tình rõ ràng là làm lần đầu tiên, anh đã làm nhiều lần, vì sao còn tốt hơn của anh.
“Thiên Tuyết!” Anh hô một tiếng.
“A!” Thiên Tuyết hoảng sợ: “Để làm gì?”
“Em nói xem, cái nào tốt hơn?”
Thiên Tuyết liếc anh một cái, không phải đang hỏi vô nghĩa sao?
Mục Thiên Thành cầm lấy dĩa ăn, không do dự chút nào, quyết đoán hướng về phía món của Uyển Tình.
Thiên Tuyết thở dài: “Chính anh còn ...”
Mục Thiên Thành phẫn hận nhìn cô, rơi dĩa ăn xuống, trực tiếp lấy tay bốc, sau đó cho vào trong miệng.
Thiên Tuyết không thể tin nhìn anh: “Anh không thể ăn hết của Uyển Tình?” Uyển Tình đang làm cơm trưa cho bọn họ
Đang nói, Uyển Tình bê đồ ăn ra, vừa thấy tướng ăn của Mục Thiên Thành, sững sờ nói: “Anh... rất đói sao?”
“Hô...” Mục Thiên Thành ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Chị dâu nhỏ, em quả thực là thần!”
“Vị thế nào?” Uyển Tình quan tâm hỏi.
“Ăn ngon!” So với anh làm, quả thực là quá ngon rồi! Hu, rất cảm động!
Uyển Tình nhìn thoáng qua bên kia, đừng nói bản chất là bò bít tết,
ngôi sao cũng chẳng ra hình, chắc là hương vị cũng không ra gì, để cho
anh ấy ăn phần của mình, thật sự hơi...
Uyển Tình xoa tay vào tạp dề, đem toàn bộ thức ăn ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm.
Mục Thiên Thành ăn xong một miếng, chuẩn bị vươn tay ăn miếng tiếp theo. Uyển Tình vừa thấy, vội vàng đưa tay bưng lên.
“Chị dâu nhỏ...”
“Thiên Tuyết còn chưa ăn...” Uyển Tình thả một miếng lên đĩa ăn của
Thiên Tuyết, sau đó chính mình cũng ăn một miếng, còn lại hai miếng thì
đưa cho anh.
Anh lập tức ôm chén ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Truyện đã được dịch 100 chương chưa public :) nếu ai muốn mua
giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail :
[email protected]Chương 378: Thiên Thành và chó không được đi vào
Uyển Tình đã không còn ôm ấp hi vọng, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu nếm thử xem thế nào?”
Thiên Tuyết lịch sự cắt một miếng, giống như ở nhà hàng Tây, ăn một hồi lại nói: “Lần đầu tiên như vậy là rất được rồi.”
“Không tính lần đầu tiên?”
“Hương vị thiếu chút nữa, thịt hơi già, ăn lâu không nuốt được...”
“Em đúng là ở trong phúc mà không biết phúc!” Mục Thiên Thành giận dữ, bất bình thay Uyển Tình: “Ngon, ăn thật ngon!”
Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn lướt qua miếng anh làm cháy sém: “Em hiểu rồi, cho dù là cái gì đối với anh mà nói cũng ngon!”
Mục Thiên Thành lệ rơi!
Thiên Tuyết đả kích anh, cơm nước xong, lại sai đi rửa bát. Mục Thiên
Thành nói: “Anh còn giúp chị dâu rửa rau nhé, em làm cái gì, em chỉ biết ăn!”
Thiên Tuyết sửng sốt, có chút xấu hổ, đành phải đi rửa chén.
Tuy cô không rửa bát bao giờ, nhưng vẫn thường rửa cặp lồng cơm của
mình, làm cũng không phải khó. Mà Uyển Tình nấu cơm
có một thói quen,
sau khi nấu xong sẽ đem hết những đồ dùng như thớt, dao gì đó rửa đi,
thậm chí lau cả bếp. Cho nên bát cô rửa, chỉ có 8 cái, những cái khác
ngoài một cái chảo ra, thì không còn gì.
Sau cùng, cô tự nhiên rửa sạch sẽ, còn gọi Mục Thiên Thành đi xem.
Mục Thiên Thành nghĩ đến mỗi lần làm xong cơm đều rửa chén lúc lâu,
nhưng lại rửa sạch ơi là sạch, trong lòng có chút không phục: “Này là
thiên phú của nữ sinh, có gì đắc ý?”
“Đúng! Người nào giống anh sinh ra đã kém cỏi, còn không chăm chỉ!”
“...” Anh đi! Anh thích đàn ông quả nhiên là đúng, vừa gặp nữ sinh chỉ có kinh ngạc mà thôi...
Ba người nghỉ ngơi một lúc, ăn nước quả, điện thoại của Mục Thiên Thành vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua, anh lập tức ngồi thẳng người: “Là
anh!”
Thiên Tuyết lập tức điều chỉnh âm thanh ti vi nhỏ đi.
Mục Thiên Thành nhận điện thoại: “Anh họ...”
“Uyển Tình và Thiên Tuyết ở cùng với em à?”
“Ách... ở đây.”
“Em dẫn hai em ấy đi đâu thế? Khi nào thì về?” Mục Thiên Dương nghĩ,
không thể gọi điện thoại cho Uyển Tình, anh có thể trực tiếp gọi cho Mục Thiên Thành, dù sao hống cậu ta cũng không lãng phí cái gì.
“Uhm, lập tức trở về.”
Mục Thiên Dương hơi híp tròng mắt: “Ấp a ấp úng, cậu không đem các cô ấy đi làm chuyện xấu đấy chứ?”
“Em nào dám, hahaha...”
“Cậu chột dạ rồi.” Người em này một lòng muốn pha trò, mình lại không biết: “Đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.”
“A....” Mục Thiên Thành yếu kém đưa điện thoại cho Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết vừa ăn một quả nho liển nhổ vỏ ra: “Phi...”
“Em đang làm gì?” Mục Thiên Dương rống to.
“Chúng em ở dưới lầu.”
“Cái gì?”
“Ngồi dưới lầu B, nhà anh họ thuê.”
Mục Thiên Dương cúp điện thoại, không tới một phút đồng hồ đã đi xuống, thấy ba người đang ngồi, giận dữ hỏi: “Ở đây? Ăn cơm trưa chưa?”
Thiên Tuyết và Thiên Thành nhìn Uyển Tình, Uyển Tình nhớ nhóm người này
mỗi lần đều nhìn cô làm gì không biết, cô bất đắc dĩ trả lời: “Ăn.”
Mục Thiên Dương ôn hòa với cô, cười cười, lại hung ác liếc mắt trừng Mục Thiên Thành: “Trên lầu có cơm, cậu mang các cô ấy đi lên, ở trong này
ăn cái gì? Ăn trái cây?”
“Chị dâu làm cơm!” Mục Thiên Thành nói.
Mục Thiên Dương ngừng một trện, buồn bực, cực kỳ khó chịu hỏi: “Làm cái gì?”
“Là tảng thịt bò!” Thiên Tuyết cười hì hì nói. Uyển Tình học làm thịt
bò chắc chắn là vì anh, nếu nah biết, thì sẽ không tức giận nữa.
Uyển Tình còn muốn cho anh bất ngờ, sợ anh tiếp tục hỏi, vội vàng chỉ vào Mục Thiên Thành nói: “Là anh họ muốn ăn!”
Mục Thiên Thành kinh hãi: Chị dâu nhỏ sao có thể hãm hại mình?
Mục Thiên Dương quả nhiên muốn giết cậu ta, cả giận nói: “Cậu khẩn
trương cút cho tôi!” Nói xong, liền mang theo Thiên Tuyết và Uyển Tình
lên lầu.
Mục Thiên Thành định vé máy bay hôm sau, buổi tối vẫn ngủ ở đây. Cơm chiều nghĩ muốn lên ăn cơm, kết quả Mục Thiên Dương không mở
cửa, oan ức anh chỉ có thể trở về ăn cơm thừa.
Ngày hôm sau, Mục
Thiên Dương và Uyển Tình tới gần giữa trưa mới xuống giường, Thiên Tuyết ở trong phòng khách nói với học: “Buổi sáng anh họ có tới.”
“Đi tới liền đi rồi. Ba ngày hai bữa lại chạy loạn sang đây, chắc là vài ngày nữa lại tới.”
Thiên Tuyết cảm thấy đúng: “Đúng thế.”
“Làm một tấm biển treo ở cửa, viết: “Thiên Thành và chó không được đi vào!””
Uyển Tình liếc anh một cái: “Đó là em của anh!”
“Hừ!”
Sau cơm trưa, Mục Thiên Dương vụng trộm nhìn Thiên TUYẾT: “Ngày mai mang Uyển Tình qua đây.”
“để làm gì à?” Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Sinh nhật cô ấy.” Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô: “Em còn không nhớ!”
Thiên Tuyết sửng sốt một phen: “Ai nói em không nhớ? Qùa em còn mua
rồi, đợi mười hai giờ tối mai sẽ đưa cho cô ấy, nói sinh nhật vui vẻ!”
Nói xong oán thầm: Em cần phải nhớ kỹ sao? Em không nhớ cũng không sao,
anh không nhớ mới không được!
Mục Thiên Dương thở ra, vỗ đầu cô:
“Ngày mai tan lớp nhớ mang cô ấy đến đây, tối không được lộ ra cái gì,
chúng ta cùng chúc mừng cô ấy.”
“Ngày mai cô ấy có lớp, cả ngày!”
“Cả ngày?”
Thiên Tuyết gật đầu: “Sáng sớm có hai tiết, thế nhưng muốn ngủ nướng,
buổi chiều, bốn tiết chật kín, buổi tối cũng có... chỉ có thể đợi lớp
buổi tối kết thúc... thế nhưng trước kia chưa từng như vậy, tìm được lý
do tốt.”
“Buổi tối là lớp gì?”
“Lớp phụ?”
“Không phải thứ ba và thứ năm sao?”
“Là của em, không phải của bạn ấy!”
“Không phải các em đăng ký cùng lớp sao?”
“Đó là kỳ trước rồi! Kỳ này Uyển Tình chọn thực phẩm dinh dưỡng vệ sinh và kế toán cơ sở, vừa thấy là cô ấy muốn làm vợ hiền mẹ đảm! Còn em
chọn văn học tình yêu Trung quốc cổ điển và điện ảnh mỹ học.
Mục Thiên Dương nói: “Uhm, vừa nghe là thấy em muốn xa xỉ lãng phí!”
“...”
Mục Thiên Dương buồn bực, anh nên sớm nói chuyện với Thiên Tuyết, nếu
không có thể chúc mừng cho Uyển Tình vào chủ nhật trước. Vừa lúc ngày
hôm qua Mục Thiên Thành cũng ở đây, mọi người cùng nhau vui vẻ.
Làm sao bây giờ?
Lớp buổi tối của cô đến 9 rưỡi? Chẳng nhẽ bảo cô trốn học?
....
Ăn xong cơm trưa, Thiên Tuyết trở lại phòng ngủ, ở trên máy tính vẽ photoshop
Uyển TÌNH thúc giục cô: “Nên đi học rồi.”
“Lập tức là tốt, cậu giúp mình.”
Uyển Tình đi lấy thư trên giá sách của cô, theo một loạt thư cầm rút
ra, bởi vì kẹp thật chặt, lập tức không cầm chắc, đánh rơi trên máy tính của cô.
“A...” Thiên Tuyết quát to một tiếng, vội vàng lấy sách ra, phát hiện màn hình đen. Cô giật giật chuột, không phản ứng, bắt đầu ấn
loạn.