Sáng sớm, Liễu Y Y ăn mặc xinh đẹp muốn ra ngoài, Thiên Tuyết hỏi: "Cậu muốn đi gặp Sở Thiệu?"
"Không có đâu. Hội nhóm trong trò chơi, chọn ngày gặp mặt."
"Thì ra là gặp bạn trên mạng?"
Liễu Y Y gật đầu: "Có thể nói như vậy đi."
Thiên Tuyết sửng sốt, nghĩ rằng cô chẳng lẽ không thích Sở Thiệu? Cẩn thận
nghĩ lại, suốt hai năm, lúc trước là thầm mến nữa, từ thích biến
thành không thích cũng thực bình thường. Nhưng là bạn trên mạng không
đáng tin cậy đâu! Bao nhiêu cô gái không biết, chính là bị bạn trên
mạng lừa tài lừa sắc!
Thân là bạn bè, Thiên Tuyết đương nhiên
không thể nhìn cô lầm đường lạc lối, tận tình khuyên bảo: "Tớ cảm
thấy Sở Thiệu không sai, cậu hẳn là suy nghĩ một chút."
Liễu Y Y hừ một tiếng: "Lo lắng cái gì? Cậu ấy lại không theo đuổi tớ!" Nói xong đã ra cửa.
Thiên Tuyết buồn bực hỏi Uyển Tình: "Chẳng lẽ chúng ta phải nhắc nhở Sở Thiệu đuổi theo cô ấy?"
"Bọn họ hẳn là không thích người khác xen vào việc của người khác, cậu cũng đừng thêm phiền."
Thiên Tuyết lặng đi một chút, cảm thấy cũng đúng. Chuyện hai người họ,
chính mình xen vào làm gì chứ? Nhưng cô gấp mà! Vừa nghĩ tới Y Y
muốn tìm bạn trai, cô còn có một loại cảm giác phải gả con gái! Thật sự
là quá quan tâm!
Thiên Tuyết thở dài, nhớ tới chuyện Uyển Tình
cũng muốn quan tâm, vội vàng lôi kéo cô đến Isabella. Cũng không biết
anh hai trở về chưa, nhiều ngày không có tin tức như vậy, chẳng lẽ
không muốn vợ sao?
Trong lòng Uyển Tình cũng có chút nhớ thương
Mục Thiên Dương. Cô không nhận được điện thoại Mục Thiên Dương, nghĩ đến anh còn chưa có trở lại. Lúc này Thiên Tuyết kéo mình đi qua, liền
nghĩ đến anh đã trở lại —— nhưng chưa liên hệ với mình, chỉ liên hệ
với Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nào có liên hệ với anh đây? Cô mấy
ngày hôm trước gọi điện thoại khuyên anh trở về: "Anh muốn theo đuổi
vợ, không sợ dọa vợ chạy à?" Nhưng hắn dám không trở về, cô cũng lười trông nom, hôm nay chính là đi qua cải thiện cuộc sống.
Vào phòng khách, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở trên sô pha xem tivi, cô cả kinh trừng lớn hai mắt: Nằm đó! Đây là có chuyện gì?
Uyển Tình ngược lại chuẩn bị tốt tâm lý, biểu tình thản nhiên, chậm rãi
thay dép lê đi qua. Mục Thiên Dương một đường nhìn cô đi về phía mình, đáy lòng kéo kéo. Uyển Tình ngồi xuống bên cạnh anh, nhất thời cũng
không biết nên nói cái gì, dứt khoát liền xem tivi.
Mục Thiên
Dương nhìn bên mặt của cô, đưa tay nắm bả vai cô, thấy cô không cự
tuyệt, lại được một tấc lại muốn tiến một thước kéo thân mình cô vào
lòng.
Thiên Tuyết thấy bọn họ như vậy, trong khoảng thời gian
ngắn khó kìm ném căm phẫn trong lòng! Cô cần phải kìm nén cái gì
đây! Lão Tử quan tâm cho các người, sợ hãi tình cảm của các người tan vỡ, gấp đến độ cơm đều ăn không vô, thấy đều ngủ không được, kết quả
các người vụng trộm hòa giải! Hòa giải liền hòa giải đi, còn không
tiếp đón một tiếng—— đợi chút! Bọn họ có thể không nghĩ tới mình hay
không?
Cô đi đi đi đi đi...... Yêu đương đều đi tìm chết! Trong mắt chỉ có đối phương, không có tên những người khác, đều đi tìm chết!
Thiên Tuyết phẫn nộ trở về phòng, đá cửa vang rung trời, làm bừng tỉnh Mục Thiên Dương và Uyển Tình.
Mục Thiên Dương quay đầu nhìn thoáng qua, thấy phòng khách không có
người, quay đầu hôn trên trán Uyển Tình một cái: "Đừng nóng giận được
không?"
Uyển Tình liếc nhìn anh một cái, sắc mặt có hơi khó chịu, nhưng cũng nói: "Em cũng có không đúng......"
"Em làm sao không đúng vậy?" Mục Thiên Dương gắt gao ôm cô, tựa như cô ngay sau đó sẽ trốn, "Đều là anh sai, em không có sai ——"
Uyển Tình đột nhiên đưa tay vuốt mặt của anh, anh bỗng dưng không có lên tiếng.
Cô nghĩ đến một bạt tai kia, có chút không được tự nhiên, thầm muốn áy
náy, thấy anh đã thừa nhận sai lầm, sẽ không biết nói sao. Cô buồn rầu rũ mi xuống, muốn thu tay lại, Mục Thiên Dương đột nhiên một phát bắt
được, hôn một cái lên mu bàn tay cô, đồng thời hai mắt sáng quắc nhìn
cô: "Tha thứ cho anh?"
Uyển Tình rút mạnh tay về, đánh một cái lên mu bàn tay anh: "Em còn đang tức giận đấy!"
"Đừng tức giận đừng tức giận, nổi cáu không tốt với bạn thân!" Mục Thiên Dương lại ôm chặt cô, "Anh biết anh không tốt, anh sẽ chậm rãi sửa."
Uyển Tình trừng mắt liếc anh một cái, cũng không muốn tiếp tục tức giận, âm thanh dịu lại hỏi: "Anh trở về khi nào?"
"Hai ngày trước đã trở lại, sợ em còn đang giận anh, cũng không dám tìm
em......" Mục Thiên Dương ủy khuất nói,
"Anh cũng chỉ chờ ở đây, chỉ
sợ em không tới."
Uyển Tình hừ nói: "Em vốn còn đang tức giận.
Nhưng ai giống anh, nóng giận không quan tâm! Em biết cái gì quan trọng
hơn, cho dù tức giận, cũng muốn có chừng có mực......"
"Ừ." Mục Thiên Dương hôn hôn mặt cô, "Em hiểu hơn anh, anh là một cái đại ngu ngốc."
Uyển Tình trừng mắt liếc anh một cái, muốn đẩy ra anh. Anh vội vàng ôm chặt, thỉnh cầu nói: "Uyển Tình, anh sai rồi! Em đừng......"
"Anh ôm em đau!" Uyển Tình dậm chân.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail :
[email protected]Anh vừa nghe, vội vàng buông cô ra, một lát sau càng ôm lấy cô, bất quá
cái ôm thật sự nỏi lỏng, hẳn là không lại ôm đau cô nữa.
Uyển Tình tức giận trừng anh một cái, anh xấu hổ cười, đột nhiên nhớ tới
cái gì, lại buông cô ra, không được tự nhiên nói: "Uyển Tình, em, em đi theo anh." Nói xong liền lôi kéo cô về phòng.
Uyển Tình đi theo
anh đi vài bước, nghĩ đến anh lại nhớ thương chuyện trên giường kia,
nhất thời tức giận đến không được. Còn nói anh sai rồi, một bộ ăn nói
khép nép, kết quả đâu? Chỉ là vì sự kiện kia!
Cô cắn chặt răng,
muốn bỏ anh ra chạy trốn, bất quá nghĩ đến Thiên Tuyết ở trong phòng,
gây ra động tĩnh sẽ bị nghe thấy nữa, dứt khoát cùng anh trở về phòng trước, cô cũng không tin anh dám cứng rắn! Lúc này khác xưa, bọn họ
nói tình cảm, anh nếu giống như trước, cô tuyệt không cho anh cơ hội
nữa!
Đi vào phòng, Mục Thiên Dương lưu loát khóa trái cửa, xoay người nói với Uyển Tình: "Chúng ta thương lượng."
Uyển Tình thấy vẻ mặt anh ngưng trọng, lại không có dục vọng, nghĩ là
có chuyện đứng đắn, nhịn không được khẩn trương lên: "Chuyện gì?"
Mục Thiên Dương kéo cô đến bên giường ngồi xuống, chính mình xoay người quỳ trước mặt cô, làm cô hoảng sợ. Cô vừa muốn nhảy dựng lên, anh tự tay
ngăn chận chân của cô: "Uyển Tình, em hãy nghe anh nói!"
Uyển Tình sửng sốt, thấy không đứng lên nổi, đành phải ngồi yên, gật đầu: "Được, anh nói."
Mục Thiên Dương cúi đầu, hít sâu một hơi lại nâng lên, đáy mắt một mảnh
thẳng thắn thành khẩn: "Uyển Tình, anh biết, em sợ anh thay lòng đổi dạ, sợ anh có một ngày không thích em, sẽ cũng không đối với em giống như
bây giờ; sợ anh đến lúc đó cho công bố chuyện qua lại với em, để
cho em không có cách nào khác lại làm người......"
Thân mình Uyển Tình run lên, nhìn vẻ mặt của anh có hơi hoảng hốt.
Mục Thiên Dương cầm tay cô, trịnh trọng nói: "Em sợ anh không cần em, anh
lại thường sợ em không quan tâm anh đấy? Anh làm nhiều như vậy, vì là
cái gì? Bất quá là em liếc mắt nhìn anh một cái, vẫn ở lại bên cạnh
anh. Anh yêu em, anh hiện tại không có cách nào nói vĩnh viễn, bởi vì
chuyện đến ai cũng không biết. Ít nhất hiện tại, anh thực yêu, thực yêu em, cũng muốn vẫn yêu em, vĩnh viễn yêu em! Nhưng anh cần em cho anh
một cơ hội, đáp lại anh một chút, để cho anh biết, anh yêu em là đáng
giá, cho dù anh vĩnh viễn yêu đi nữa, yêu cả đời, cũng sẽ không không
thu hoạch được gì. Uyển Tình, anh cũng muốn em yêu anh."