Uyển Tình buồn bực liếc anh một cái, anh cười hắc hắc, bưng mặt cô hôn một cái: “Em đồng ý với anh, nhẫn cũng đã đeo, không được đổi ý!”
Uyển Tình hừ nói: “Em có bản lĩnh phản anh sao, trái lại là anh, nếu anh dám đổi ý, em sẽ cưỡng chế anh!”
Mục Thiên Dương cười đến cực kỳ hạnh phúc, nắm tóc dài của cô khẽ quấn lên cổ: “Uhm, em liền dùng quyền cưỡng chế này đi.”
Uyển Tình thả tóc cô trở về, xoay người cầm điện thoại, nhìn thấy màn hình điện báo biểu hiện, nghi ngờ nói: “Chú?”
Mục Thiên Dương lập tức đứng thẳng, không dám lên tiếng. Uyển Tình tiếp điện thoại, kêu một tiếng chú liền dừng lại, một lát sau đứng vọt lên, điện thoại lạch cạch rơi một tiếng trên mặt đất.
Mục Thiên Dương cả kinh, vội vàng nhặt điện thoại của cô lên, đã rơi vỡ tan, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em....” Uyển Tình mờ mịt nhìn anh, nước mắt vừa mới cưỡng chế lại bừng lên: “Mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ rồi!”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, tâm không dám động đậy, may là anh hành động quả quyết, đem nhẫn đeo lên rồi, không thì lại phải chờ đến ngày tháng năm nào đi! Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Uyển Tình, trên trán anh nhảy dựng lên, tâm nói hiện giờ cũng căng thẳng, mẹ vợ anh ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, Uyển Tình rất không dễ dàng gì mới đồng ý gả cho anh rồi!
Trong lúc này, anh vẫn gấp gáp hơn so với cô, kéo cô đi ra cửa: “Đừng lo lắng, không có việc gì! Chú em nói thế nào?”
“Em...” uyển Tình nức nở một tiếng: “Tại bệnh viện... em đã quên? Nhanh, gọi lại cho chú!”
Mục Thiên Dương ấn vài lần xuống không thấy di động sáng lên, vội la lên: “Đừng nói, trở về có thể thấy được, chúng ta lập tức trở lại!”
Khi nói chuyện chạy tới phòng khách, anh lập tức gọi Thiên Tuyết, nói một chút về tình huống xảy ra. Thiên Tuyết cũng gấp gáp, thấy Uyển Tình nước mắt đầy mặt, khóc đển đỏ mắt, vốn không biết là Mục Thiên Dương cầu hôn nháo, còn tưởng rằng tình huống cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có thể chân tay luống cuống chạy xuống khuyên nhủ.
Mục Thiên Dương gấp đến độ xoay quanh, gọi điện thoại réo người đặt vé máy bay về thành phố A, lại bảo người qua đón bọn họ. Gặp Uyển Tình hoang mang lo sợ, anh nói: “Thiên Tuyết, đưa điện thoại cho UYển Tình, điện thoại của cô ấy bị rơi hỏng rối, để cô ấy gọi cho Đỗ tổng.”
Nói xong, anh lấy di động của mình gọi cho Đỗ Viễn Minh, Uyển Tình vội vàng đón lấy, nói vài tiếng nhưng nghe được giọng lại không phải Đỗ Viễn Minh.
Đỗ Viễn Minh đang ở bệnh viện, gấp đến không chịu được, đột nhiên nhìn thấy một dãy số xa lạ, chính mình nào có tâm tư để ý đến, trực tiếp ném di động cho lái xe.
Lái xe nghe UYển Tình nói vài câu mới biết đối phương là ai, Uyển Tình từng gặp qua anh, vội hỏi chuyện gì xảy ra, lái xe nghĩ muốn nói cho Đỗ Viễn Minh là cô gọi, Đỗ Viễn Minh lại tưởng là công việc, vội la lên: “Hiện giờ tôi không rảnh!”
“Tôi lập tức quay lại!” Uyển Tình nói xong liền cúp điện thoại, đứng dậy nói phải đi về với Mục Thiên Dương.
Lái xe nói vài tiếng, muốn nói bọn họ không ở thành phố A, cô trở về nơi nào tìm người?
Mục Thiên Dương đưa Uyển Tình và Thiên Tuyết xuống lầu, chính mình lái xe đi ra. Không quá một lúc, A Thành liền đuổi đến. A Thành tới cùng là quen tay, mà còn không nóng vội, anh tự nhiên đưa xe cho A Thành. Sau đó lại thay chỗ ngồi của Thiên Tuyết, chính mình tự an ủi UYển Tình.
A Thành vừa lái xe vừa nói: “Hiện giờ không có vé máy bay trở lại thành phố A... đến tối mới có”
Mục Thiên Dương không nhịn được rống to: “Chuyện làm sao bây giờ?”
Thiên Tuyết nheo mắt, không đành lòng liếc nhìn A Thành một cái, A Thành ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói.
Mục Thiên Dương ngừng một lát, cũng hiểu được như vậy không tốt lắm, sân bay cũng không phải A Thành mở ra, mắc mớ gì đến cậu ta.
“Làm sao bây giờ?” Uyển Tình hỏi: “Có tàu không?”
“Kia còn không bằng lái xe.” Mục Thiên Dương nói, vỗ vai cô: “Đừng nóng vội, chúng ta tới sân bay trước.”
“Không phải không có
vé máy bay sao?” Uyển Tình thì thào nói.
“Anh có cách.” Mục Thiên Dương nói xong liền gọi điện thoại: “Âu lão đại, anh có cách nào cho máy bay tư nhân đến không?” Vừa nói chuyện, vừa hạ quyết tâm trong lòng, mua một chiếc máy bay, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!”
Âu Kỳ Thắng nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn máy bay làm gì?”
“Việc gấp, phiền anh rồi, còn nói, nhờ anh giúp một chuyện.”
P/s: truyện đã được dịch full ai muốn đọc trước liên hệ
[email protected] nhé
Âu Kỳ Thắng dừng một lát: “Cậu cùng dừng vài phút, tôi hỏi một chút.”
Thừ dịp vài phút này, Mục Thiên Dương lại gọi cho Mục Thiên Thành, bảo anh mau tìm ra bệnh viện của Từ Khả Vi, bị thương có nghiêm trọng không, đi xe đến cửa sân bay chờ anh.
Sau khi cúp điện thoại, bên kia Âu Kỳ Thắng có đáp lại: “Hôm nay không có, trực thăng có được không? Muốn vài chiếc, nếu quá nhiều, anh liên hệ với quân khu.”
Mục Thiên Dương: Em gái anh, có thể liên hệ quân khu, bỗng nhiên Mục Thiên Dương cảm giác chính mình kết giao với người bạn này thế nào cũng đáng giá.
“Trực thăng đi, một chiếc...” So với Âu Kỳ Thắng, anh là người bình thường, anh ta cũng thật ngông cuồng rồi.
Mục Thiên Dương cúp điện thoại được một lúc, di động của Thiên Tuyết lại kêu lên, đang muốn xem có phải là giáo viên gọi hay không, mới nhớ tới hôm nay là thứ bảy, cầm lấy điện thoại lại thấy một chuỗi dãy số, vội đưa cho Uyển Tình: ‘Là chú cậu.”
Uyển Tình nhận lấy, đỗ Viễn Minh hỏi: “Uyển Tình cháu đến đâu rồi? Chú và mẹ cháu không ở thành phố A, chúng ta đang ở Vĩnh Ninh, hiện giờ ở trong bệnh viện huyện Vĩnh Ninh.”
“Vĩnh Ninh?” Uyển Tình lờ mờ, Vĩnh Ninh là ở đâu? Làm sao bọn họ lại đi vào trong đó? Sau đó lại phát hiện, Vĩnh Ninh này có chút quen tai, giống như từng nghe qua ở nơi nào.
“Trước kia mẹ cháu lớn lên ở đây, không thể nói dài được! Trước tiên cháu không phải lo lắng, một mình trở về cũng không tốt? Chú gọi bạn bè ở thành phố C đưa cháu về, sau đó sẽ có người ra đón cháu.”
“Cháu...” mục Thiên Dương nghe bên cạnh tai cô, nghe vậy liền để cô đưa di động cho mình, sau đó nói với Đỗ Viễn Minh: “Đỗ tổng, là tôi, Thiên Dương, Em gái tôi vừa mới liên hệ với tôi, tôi sẽ đưa Uyển Tình qua.”
Đỗ VIễn Minh sửng sốt, cảm thấy được làm sao không thích hợp, chỉ có thể đáp lại, thế nhưng vẫn phái người đến sân bay thành phố A.
Mục Thiên Dương và UYển Tình, Thiên Tuyết vừa đến sân bay, Mục Thiên Thành cũng gọi đến nói với anh: “Mẹ Uyển Tinhf không ở trong bệnh viện thành phố, đang ở...”
“Anh biết rồi...” Mục Thiên Dương bình tĩnh ngắt lời anh: “Cậu khẩn trương đến Vĩnh Ninh, nhìn xem có chuyện gì xảy ra, sau đó anh sẽ đến.”
Mục Thiên Thành sửng sốt, nghe tiếng cúp điện thoại, cảm thấy chính mình đúng là bị anh ấy ghét bỏ rồi. Người nào điều tra tin tức còn nhanh hơn anh?
Mục Thiên Dương cúp điện thoại, thấy đám người Âu Kỳ Thắng, anh đi lên bắt tay, anh ta đón anh đi sân bay. Thiên Tuyết và Uyển Tình không cố được như vậy, đặc biệt là Uyển Tình, từ đầu khi thấy bọn họ, cứ theo chân họ thôi.