Uyển Tình bị nghẹn, nghĩ rằng chính mình quả thật không biết hàng.
Thế nhưng nghĩ đến trong tích tắc đó ném Đỗ Thiến, vẫn rất thích. Cho dù biết giá trị bao nhiêu cô vẫn sẽ ném!
Thiên Tuyết về nhà, lập tức cáo trạng với Mục Thiên Dương. Mà Mục Thiên Dương đang ở thành phố C,
hai người nói chuyện qua điện thoại. Vừa nghe đến phỉ thúy, lông mày Mục Thiên Dương liền nhíu lại: "Giám đốc Đỗ thật sự là bỏ được, không nói
tăng tới ba trăm ngàn, tới năm trăm ngàn, cũng sẽ bị tranh mua."
"A?" Thiên Tuyết kinh hô: "Em đoán một trăm ngàn, còn tưởng rằng như vậy là đắt!"
"Đó vốn là của ông nội, bởi vì giám đốc Đỗ tìm quà tặng cho mẹ Uyển Tình,
anh nhìn mặt mũi của Uyển Tình, để cho ông nội sang tay ông ta."
"Vậy chúng ta mua trở về!" Thiên Tuyết tài đại khí thô nói.
"Tất nhiên là phải mua trở về!" Mục Thiên Dương nói: "Sớm hay muộn gì anh
cũng sẽ dùng giá gốc thậm chí là thấp hơn so với giá gốc để mua trở về!
Lúc đầu chính là nhìn mặt mũi Uyển Tình, nếu không ông ta lấy một tỷ đến chúng ta cũng sẽ không bán, hiện tại lại có thể khi dễ trên đầu Uyển
Tình, thật nghĩ rằng sau lưng cô ấy không có người sao?"
Thiên
Tuyết bị hoảng sợ, nghĩ rằng người này thật sự bị chọc giận, khuyên nhủ: "Được rồi, Uyển Tình không có việc gì. Uyển Tình cũng không phải con
cừu nhỏ, ngay cả anh cũng không sợ, những người khác làm sao có thể bắt
nạt cô ấy?"
"Ừ." Mục Thiên Dương nghĩ đến điểm đó cũng rất vừa lòng: "Sau này phải lợi hại hơn mới được."
Thiên Tuyết hết chỗ để nói, anh nên chuẩn bị thu dưỡng bà xã dũng mãnh đi,
sau đó ở phía sau thu dọn cục diện rối răm sao? Thiên Tuyết nghĩ nghĩ,
sao lại cảm thấy mình mới sẽ lớn lên thành cái dạng dũng mãnh, sau đó để cho người ta thu dọn cục diện rối răm? Trời ạ, A Thành là một nhân
viên, thu thập được sao?
Đột nhiên, Thiên Tuyết nhoáng cái nhảy
lên giường . Ta đi đi đi đi . . . . . .Ta vì sao lại nghĩ đến anh ta?! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! A a a a a
------
Ngày hôm sau,
Uyển Tình và Thiên Tuyết cùng nhau quay trở về thành phố C, Đỗ Viễn Minh tự mình đưa Uyển Tình đi, nhờ cậy Thiên Tuyết nói: "Phiên toái cháu
chiếu cố Uyển Tình."
Thiên Tuyết lúm đồng tiền như hoa: "Uyển Tình là bạn học của cháu, nên như vậy." Hừ, tôi càng muốn đối lập với đứa
con gái không đáng tin cậy của ông!
Qủa nhiên, Đỗ Viễn Minh cảm
thấy cả người không thoải mái. Đỗ Thiến! Đều là Đỗ Thiến! Nó và Uyển
Tình vẫn là chị em, kết quả so ra còn kém hơn bạn học người ta!
Thiên Tuyết thấy một bộ tư thế đau dạ dày của ông, trong lòng liền thoải mái, nghĩ muốn bắt nạt chị dâu của ta, cũng phải nhìn ta, anh trai của ta,
anh họ ta, ông nội ta có đồng ý hay không đã!
Trong lòng Uyển Tình có khúc mắc với Đỗ Viễn MInh, ông không nói tức là ngầm đồng ý Đỗ Thiến bắt nạt tôi, ít nhất"con gái không dạy cha đẻ của mình", dù sao nhớ tới đã cảm thấy không thích hợp. Thế nhưng tụ họp cũng có lúc phân ly (thực ra là hảo tụ hảo tán: nhưng để vầy hay hơn), cô vẫn nói câu: "Chú , bảo trọng."
Đỗ Viễn Minh cũng bảo cô chú ý cơ thể.
Xuống máy
bay ở thành phố C, tim Uyển Tình bỗng nhiên nặng trĩu. Vừa nghĩ tới đi
học, cô liền cảm thấy đau đầu. Tuy rằng chỉ mới qua một tuần, nhưng thật giống như đã qua một tháng, sợ rằng sẽ không theo kịp, sẽ treo khoa. Cô nhất thời cảm thấy, mình cũng muốn đeo bức họa Conan ở trên tường, lấy
này "Đeo conan, đeo khoa khó khăn" . . . . . .
Đi ra sân bay, nhìn xe tới đón các cô, Thiên Tuyết chạy tới mở cửa xe: "Uyển Tình, mau!"
"Đến đây." Uyển Tình bước nhanh đi tới, chui vào trong xe, thấy được Mục
Thiên Dương, dừng một chút, cảm động đến rưng rưng mà cười: "Thiên Dương . . . . . . . ."
Mục Thiên Dương cầm tay cô, đem cô kéo đến bên cạnh, hung hăng ôm một chút: "Có khỏe không?"
"Tốt . . . . . . ." Uyển Tình nức nở nói, cũng ôm chặt anh.
Thiên Tuyết nhẹ nhàng đóng cửa xe, đi lên phía trước xe, nhìn thấy lái xe là A Thành, nghĩ đến cái gì mà thu hồi cục diện rối răm, nhịn không được mặt đỏ lên, quy củ thắt chặt dây an toàn, một chút cũng không dám lôn xộn.
Tại sao
tự nhiên lại đem loại sự tình này nghĩ lên người anh ta . . . . . .
Mục Thiên Dương buông cô ra, lấy khăn tay lau đi nước mắt của cô: "Còn có anh, về sau không có ai có thể bắt nạt em nữa."
Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu lên liếc một cái về phía Thiên Tuyết, biết cô
nàng lại cáo trạng, gật đầu: "Em cũng vậy nghĩ có anh, mới dám lớn tiếng như vậy."
Mục Thiên Dương cười nhẹ, lại ôm cô vào ngực, đưa tay sờ cằm cô: "Về bảo bác Trương bồi bổ cho em."
Về trước Isabella, bác Trương vẫn đối với cô rất tốt, biết cô không có mẹ, nhìn cô ánh mắt lại càng đau lòng, thế nhưng trong lúc đó cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ với cố chủ(chủ thuê), không có nhiều lời. Uyển Tình
cảm thấy như vậy tốt lắm, cô đúng là sợ lại có người đến khuyên cô đừng
quá thương tâm, khẳng định sẽ khiến cô khóc.
Uống lấy hai bát canh bác Trương làm, Mục Thiên Dương chỉ vào tủ quần áo nói với cô: "Mua cho em vài bộ quần áo trắng trong thuần khiết."
Uyển Tình gật đầu, hôn lên mặt anh một cái: "Em về trường học trước bổ túc vài khóa, mấy ngày nay . . . . . . ."
"Lại đây ăn cơm!" Mục Thiên dương không nghi ngờ gì nói: "Bài học không vội, từ từ đến, hiện tại mới tháng tư, cách cuộc thi cuối kì còn sớm. Em lại chỉ bỏ lỡ một tuần, hoàn toàn không có ảnh hưởng."
Uyển Tình đáp ứng, thu thập vài bộ quần áo màu trắng rồi trở về trường học.
Liễu Y Y đang gọi điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, vừa quay đầu lại, thấy cô trở về, vội vàng cúp điện thoại đi qua đó. Cô vốn rất ít khi nói
chuyện, cái khác cũng không am hiểu, khuyên nhủ lại càng không, há miệng lại không biết phải nói cái gì, liền nắm lấy tay Uyển Tình nói: "Cậu
trở về thì tốt rồi, mình có giúp các cậu mấy bài học, ghi chép cũng
không nhiều lắm, nghe được cái gì viết cái đó."
"Cảm ơn." Uyển Tình nhớ tới cô trước khi đi Sở Thiệu còn đang ở nơi này, hỏi: "Sở Thiệu đâu? Công ty anh ta thế nào?"
"Không rõ lắm, hình như đã mở." Liễu Y Y nói: "Cậu . . . . . .Cậu có khỏe không?"
"Hoàn hảo."
P/s: truyện đã được dịch full ai muốn đọc trước liên hệ
[email protected] nhé
"Vậy là tốt rồi." Liễu Y Y không biết an ủi người ta thế nào, chậm rãi buông tay cô ra: "Buổi tối ăn cơm với nhau chứ?"
Uyển Tình nhớ tới đã đồng ý với Muc Thiên Dương , hỏi: "Cậu chưa có đến nơi anh trai Thiên Tuyết ở đi?"
Liễu Y Y sửng sốt. Uyển Tình và Thiên Tuyết nói chuyện cũng không lảng tránh cô, tuy rằng ngắt đầu bỏ đuôi, nhưng cô sớm đã nghe Uyển Tình và anh
trai Thiên Tuyết có một chân
Đây là muốn công khai sao? Liễu Y Y
lông mày hơi co lại, mẹ vừa mới chết, đã muốn công khai, lại nói tiếp có điểm . . . . . Nhưng cô tin rằng Uyển Tình không phải loại người như
vậy, mặt không đổi sắc nói: "Không có đâu."
"Vậy buổi tối cùng đi ăn cơm?"
"Được." Liễu Y Y cười nhạt hỏi: "Không phải nói cậu biết nấu ăn, chính là ở nơi đó làm sao?"
"Đúng vậy a. Thế nhưng gần đây có chút chuyện, chờ thêm một thời gian nữa, mình làm cho cậu ăn."
"Ừ, mình chờ đấy." Liễu Y Y gật đầu, lại hỏi Thiên Tuyết: "Được không đó? Phải đi nơi đó của anh trai cậu đó!"
"Đừng nói là nơi đó của anh trai mình, chính là nhà họ Mục ta đều là Uyển Tình làm chủ, đừng hỏi mình!"
Uyển Tình cau mày, nhịn không được đánh cô nàng một cái. Cô nàng trốn chạy,
liếc một cái về phái Liễu Y Y, cũng không chê cười cô.
Buổi tối,
mang theo Liễu Y Y đến Isabella, Mục Thiên Dương vừa thấy, lặng đi một
lúc, nhìn Uyển Tình, lại nhìn Thiên Tuyết, vờ ngờ ngẩn hỏi: "Đây là . . . . . . . .."