Mục Thiên Dương buổi sáng ngày hôm sau mới trở về, thấy bà Trương đang dọn bàn ăn, hỏi: "Uyển Tình ăn xong rồi? Người đâu?"
"Tiểu thư đã đi học." Bà Trương trả lời.
Mục Thiên Dương sửng sốt, nhíu mày chạy lên lầu.
Tốt lắm! Hắn một đêm chưa về, cô cư nhiên vô cùng cao hứng đến trường. Hắn không phải tự nhiên muốn cho cô ghen, hắn chỉ muốn thu thập Đinh Thải Nghiên mà thôi. . . . . .
Trường mới là trường học quý tộc, Uyển Tình vừa đi vào đã cảm thấy những người chung quanh giống như đang đi trình diễn thời trang, mỗi người đều tạo cho mình vẻ ngoài của những kẻ có tiền. Nhưng cho dù tất cả mọi người có tiền, cũng chia ra đại phú cùng tiểu phú, cho nên cũng có ganh đua so sánh với nhau.
Trước khi vào học, giáo viên giới thiệu cô với các bạn cùng lớp. Khi tan học, còn có người đến hỏi cô: "Đinh Uyển Tình, ba bạn là ai?"
Uyển Tình cảm thấy có chút chán ghét, trên mặt lại mỉm cười nói: "Hắn gọilà Đinh Chí Cương."
"Đinh Chí Cương. . . . . ." Cô nữ sinh mới hỏi suy nghĩ một chút, "Giống như không có nghe nói qua." Nói cách khác ba cô ta cũng không nổi danh, nói không chừng gia đình cô ta chỉ có mấy chục cho đến trăm vạn, cho nên mới để cho cô ta vào ngôi trường quý tộc này.
"Ba cậu là ai?" Uyển Tình hỏi.
Nữ sinh đắc ý hất cằm lên: "Đỗ Viễn Minh!" Đỗ Viễn Minh chính là chiến tướng nổi danh của thương trường, ngay cả Mục Thiên Dương cũng phải cho hắn mặt mũi.
Uyển Tình nói: "Tôi cũng không có nghe nói qua."
"Cô!" Nữ sinh cứng lại, phẫn nộ nhìn cô, "Cô nói cái gì? !"
"Không có nghe nói qua rất kỳ quái sao?" Cô vốn là không nghe nói qua. Cô cũng không phải thiên kim tiểu thư, lại không muốn đi tham gia yến hội của những người nhà giàu, không cần hiểu những thứ này.
"Cô cố ý!" Nữ sinh đứng lên, lấy sách trên bàn đánh cô, "Đinh Uyển Tình, cô cho là cô là ai?"
"Đỗ Thiến cậu đừng như vậy." Bạn học khác giữ chặt cô, "Cô ta chưa thấy qua việc đời, cậu làm gì cùng cô ta chấp
nhặt?"
"Phỏng chừng là thân thích của công nhân viên chức nào đó, dựa vào quan hệ vào đi?" Có người nói, "Cậu cùng cô ta nói chuyện là tự hạ thấy giá trị con người của cậu!"
"Đúng thế, cậu chính là con gái của Đỗ Viễn Minh."
Nhưng Đỗ Thiến vẫn không thoải mái, oán hận trừng Uyển Tình, Uyển Tình thản nhiên nhìn lại cô, tuyệt không sợ hãi, thật giống như Đỗ Viễn Minh cái gì cũng không phải vậy. Cô hít sâu một hơi: "Cô lập tức xin lỗi tôi!"
"Vì cái gì mà tôi phải xin lỗi?"
"Tôi nói cô xin lỗi liền xin lỗi đi!"
"Ơ ~ ai ở đây khóc lóc om sòm ?" Phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Uyển Tình ngẩng đầu, thấy một nữ sinh mặc áo sơ mi trắng, khinh thường nhìn Đỗ Thiến. Đỗ Thiến sửng sốt, biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng tức giận quay đầu lại: "Ai cần cô lo!"
"Cô cản đường tôi!" Nữ sinh nói.
Đỗ Thiến cứng đờ, oán hận tránh ra.
Đáy lòng Uyển Tình cười thầm, xem ra ba của nữ sinh này so với Đỗ Viễn Minh còn lợi hại hơn.
Nữ sinh từ chính giữa bước qua, nói: "Người ta đeo Vacheron Constantin, thoạt nhìn so với Đỗ tiểu thư còn có giá trị hơn!"
"Tào lao!" Đỗ Thiến trừng mắt nhìn liếc Vacheron Constantin trên tay của Uyển Tình.một cái
Uyển Tình bừng tỉnh giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu đọc sách.
"Làm gì phản ứng lớn như vậy?" Nữ sinh châm chọc cười nói, "Nói không chừng là đồ giả!"
"Mục Thiên Tuyết!" Đỗ Thiến hét lớn một tiếng, "Cô không cùng tôi đối nghịch là sẽ chết hay sao!"
"Tại tôi vui thôi!"
Uyển Tình đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mục Thiên Tuyết. Vừa rồi đã cảm thấy cô nhìn quen mắt, nghe tên này, chẳng lẽ. . . . . .