Đỗ Thiến cúp điện thoại nhưng không có gấp, mà là nghi hoặc đầy mặt,
cảm giác, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Cô nghĩ đến, Đỗ Viễn Minh liên lạc với cô ngay, rồi chắc sẽ hung ác mắng cô! Mà hiện
tại......
Chẳng lẽ thật sự sinh bệnh?
Đỗ Thiến tìm điện
thoại thư ký của Đỗ Viễn Minh, đột nhiên lại nghĩ tới, Đỗ Viễn Minh
không phải có bác sĩ chuyên môn sao? Mấy năm trước cô chỉ sợ Đỗ Viễn
Minh có bệnh sẽ giấu diếm không nói, cho nên lưu số điện thoại bác
sĩ, không có việc gì liền tự mình gọi qua hỏi.
Cô lập tức tìm ra số điện thoại của bác sĩ, vừa gọi qua đã hỏi, bác sĩ nói: "Ba
cô gần đây thân thể không tốt lắm, là gần đây quá mệt mỏi, vì quá
thương tâm, không nghiêm trọng."
Cúp điện thoại, trong lòng Đỗ
Thiến nghi hoặc càng sâu, lại gọi điện thoại cho thư ký của Đỗ Viễn
Minh. Thư ký nói: "Tổng tài nói tối nay sẽ đến công ty, bây giờ còn
không tới."
"Nhắn điện thoại của tài xế cho tôi!" Đỗ Thiến nói.
Lấy được điện thoại của tài xế, cô tiếp tục gọi, tài xế nói: "Tổng
tài đến cục cảnh sát, phỏng chừng là chuyện của phu nhân có tiến
triển sao."
Đỗ Thiến cả kinh, cúp mạnh điện thoại.
Lúc cảnh sát đi tìm Đỗ Viễn Minh, tài xế cũng đang đón Đỗ Viễn Minh đi làm. Đỗ gia gần đây thường xuyên liên hệ với cảnh sát, tài xế nhìn đến xe
cảnh sát ở trên đường, liền đoán phải đi tìm Đỗ Viễn Minh —— cái đường
kia đi đến biệt thự, phản xạ có điều kiện liền nghĩ như vậy. Đồng thời
vì không ảnh hưởng nhân viên công vụ làm việc, tài xế nhường đường
một chút. Đến khu biệt thự vừa hỏi bảo an, biết cảnh sát đi vào, anh
nghĩ chính mình đã đoán đúng, hiện tại đi qua sẽ không tiện.
Tài xế này là một người thành thật có bổn phận, cảm thấy hiện tại Đỗ gia chỉ có một mình Đỗ Viễn Minh, anh có cảm giác đi xem náo nhiệt, có hơi không phúc hậu, vì thế chờ ở bên ngoài. Sau đó liền phát hiện Đỗ Viễn
Minh đi cục cảnh sát, càng sau đó nhận được điện thoại Đỗ Thiến......
Cảnh sát không nghĩ tới chiếc xe kia chính là Đỗ Viễn Minh, kết quả......
Đỗ Thiến đoán là sự tình bại lộ, lập tức nghĩ ra đường đi. Ở trong phòng
sốt ruột đi quanh vài vòng, cô cầm laptop trên sô pha lên, lấy một
bức tranh rách ra, ném vào trong lò sưởi âm tường—— cô muốn hủy
diệt bằng chứng là tờ giấy trắng chữ đen này trước!
Lửa bốc
cháy, cô ngay cả bọc ngoài của laptop đều ném vào, thêm quần áo
mấy ngày nay mặc, thậm chí còn có thẻ đăng ký này nọ cũng đốt rụi.
Đốt hết, cô mở máy tính bàn ra, muốn xem tin tức quốc nội một chút, nói
không chừng sẽ nói tiến triển vu án. Còn muốn từ tin tức trên mạng
tuyên bố tìm gì đó hữu dụng, cô tìm kiếm che chở! Không biết có người có thể trợ giúp cô hay không. Nếu muốn chính phủ Nước Mĩ bảo vệ mình,
hoặc là có rất nhiều rất nhiều tiền, hoặc là có bản lĩnh rất rất lớn!
Cô tra xét số dư ngân hàng của mình, chút tiền ấy không đủ, chính phủ
Nước Mĩ sẽ không động tâm! Về phần bản lĩnh, cô mới đại học, có khả
năng này hay không, hiện tại cô chỉ học quản lý buôn bán, Nước Mĩ
căn bản không thiếu cái này! Bọn họ thích là nhân tài phương diện khoa học, cô chuyển khoa! Lúc trung học hóa học của cô cũng không tệ lắm,
liền chuyển học hóa đi, nếu cô bị nghiên cứu ra cái gì, cô sẽ không sợ! Đến lúc đó nói không chừng có thể gia nhập quốc tịch Nước Mĩ, cô liền cả đời không quay về!
Đỗ Thiến nghĩ đến đây, gục xuống bàn khóc
lên. Cô vậy cũng cả đời không gặp được ba ba, ba ba nhất định rất hận
cô...... Rất hận cô......
Đột nhiên, cô nghe thấy âm báo email,
ngẩng đầu, lau nước mắt, nhìn đến tên người gửi, phản ứng có hơi trì
độn. Mở thư ra, nhìn đến câu nói kia, nhìn nhìn lại thời gian gửi thư,
cô bỗng dưng khóc lớn: "Cha —— thực xin lỗi......"
-
Trong
cục cảnh sát, Đỗ Viễn Minh phối hợp làm xong công việc, chuẩn bị đến
công ty. Tuy rằng ông rất phối hợp, nhưng cảnh sát vẫn nhắc nhở ông:
"Hiện tại ông không thể lộ ra chuyện này trước bất kỳ ai, trong thời
gian ngắn, điện thoại của ông sẽ bị nghe lén." Tin tưởng ông là người
thông minh, nói không cần nói trắng ra, ông tự nhiên biết cái gì nên
làm, cái gì không nên làm.
Đỗ Viễn Minh nói: "Tôi biết ý tứ của cậu, nhưng tôi tin tưởng con gái tôi không phải loại người như vậy, sẽ không dính vào."
Cảnh sát hơi hơi gật đầu một cái: "Bất quá chúng ta vẫn muốn
phái người đi
theo ông, xin hiểu và bỏ qua một chút. Chờ con gái ông trở về, sẽ
không có chuyện."
Đỗ Viễn Minh phủi miệng một chút, đột nhiên
nhớ tới cái gì, vội la lên: "Đúng rồi, các cậu trước không cần nói cho
Uyển Tình. Suy cho cùng tui nó là chị em gái, tôi không muốn tui nó có cái nghi kỵ gì."
Cảnh sát dừng một chút: "Cô ấy đã muốn biết rồi!"
Đỗ Viễn Minh sửng sốt: "Nó khi nào thì biết đến?"
"Cô ấy và ngài Mục ngày hôm qua từ Thành phố C đến đây......" Cảnh
sát nghĩ đến quan hệ của bọn họ, khó mà nói nhiều lắm, "Ông có thể liên
hệ cô ấy."
Đỗ Viễn Minh nhíu mi lại, xoay người rời khỏi cục
cảnh sát. Ông không đến công ty, trực tiếp trở về nhà, ngồi ở phòng
khách biệt thự cho tới trưa, sau cơm trưa mang theo thùng nước, cầm cần
câu đến hồ nước trong tiểu khu câu cá. Bất quá, ông thủy chung không có kéo cột qua.
Cảnh sát bên kia, xem xét có kết quả cha con, cầm
DNA trong tay lên, xác thực thuộc về con gái Đỗ Viễn Minh, nói cách
khác —— hung thủ hơn phân nửa là Đỗ Thiến! Đây không phải là phim truyền hình trinh thám, không có khả năng lại có cái biến chuyển thần kì gì.
P/s: truyện đã được dịch full ai muốn đọc trước liên hệ
[email protected] nhé
Bọn họ rất nhanh báo cho Mục Thiên Dương và Uyển Tình, hai người ở trong
biệt thự Mục Thiên Dương, vừa tiếp xúc với đến thông báo liền chạy tới, đồng thời tới được còn có Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết.
Cảnh
sát nói kết quả, cũng nói chuyện buổi sáng: "Hiện tại chỉ chờ Đỗ Thiến
trở lại. Nước Mĩ bây giờ là ban đêm, cũng không biết cô ta có đi mua
vé máy bay không, hẳn là sẽ không quá lâu."
"Ôm cây đợi thỏ rốt cuộc không đáng tin." Mục Thiên Thành nói, "Các ngươi xác định Đỗ Viễn Minh không có mật báo?"
"Yên tâm, một ngày hôm nay ông đều ở nhà, chúng ta có phái người theo dõi ông, ông không có liên hệ với người khác."
Uyển Tình không nghĩ ra, như thế nào thật là Đỗ Thiến! Cô thật hận mẹ như
vậy sao? Vì sao, hôn nhân là kết duyên hai họ, nhà bọn họ làm sao có thể kết ra một đoạn oán hận, một cọc án mạng!
"Mẹ......" Uyển Tình ưm một tiếng, đột nhiên ngã xuống.
"Uyển Tình!" Mục Thiên Dương hoảng sợ, ôm nhanh lấy cô, cả người cô đã muốn
ngất đi, sắc mặt có chút vàng như nến, càng đáng sợ hơn tái nhợt.
"Tôi...... Tôi trước đưa cô ấy đi bệnh viện!" Mục Thiên Dương gấp đến độ hoang mang lo sợ, ôm lấy cô liền đi ra bên ngoài.
Mục Thiên Thành nói với cảnh sát: "Chuyện này trước đừng nói cho Đỗ Viễn
Minh, có tiến triển lại cho chúng ta biết, các người nhìn xem Đỗ Thiến
khi nào thì lên máy bay!"
"Yên tâm, chúng ta đã liên hệ qua với
công ty hàng không, xác định cô ta trên máy bay, bên này cũng sẽ phái
người đến sân bay."
Hai giờ sau, Uyển Tình tỉnh lại ở trong biệt
thự Mục Thiên Dương, cô nằm trên giường, mở mắt ra chỉ thấy Mục Thiên
Dương ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm.
Cô oa một tiếng khóc lên: "Vì sao? Vì sao...... Cô ta vì sao muốn giết mẹ em——"
Mục Thiên Dương quỳ gối bên giường, nắm chặt tay cô: "Em đừng kích động được không? Chờ bắt được cô ta, em có thể hỏi cô ta!"
Uyển Tình nghe xong, nghẹn khóc thút thít không nói lời nào.
Mục Thiên Dương nóng vội nói: "Anh biết hiện tại không nên để chuyện
tình cảm đến phiền em, nhưng mà...... Chúng ta có Bảo Bảo, em biết
không?"