Edit: minhhy299
Uyển Tình sửng sốt, nhìn Mục Thiên Dương, có hơi chần chờ.
Đỗ Viễn Minh nói: "Là có liên quan với chuyện mẹ con."
Uyển Tình lập tức liền động lòng.
Mục Thiên Dương liếc mắt nhìn Đỗ Viễn Minh một cái, nói với Uyển Tình: "Anh ra ngoài."
Uyển Tình thấy cửa sổ sát đất rất lớn, anh ở bên ngoài cũng có thể hoàn toàn thấy mình, không cần sợ Đỗ Viễn Minh sẽ làm cái gì, an tâm gật đầu.
Mục Thiên Dương đi ra ngoài, cô ngồi xuống trên sô pha, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành đều đứng ở ngoài cửa sổ, ngay mặt nhìn chăm chú vào bọn họ. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi Đỗ Viễn Minh: "Ông muốn nói gì?"
Đỗ Viễn Minh nói: "Thiên Dương là thật tâm à? Trước lúc mẹ con gặp chuyện không may, sinh bệnh một hồi, bác sĩ nói rất không lạc quan, còn kêu chuẩn bị đổi thận lần thứ hai."
"Cái gì?" Uyển Tình mở to hai mắt.
"Bà sợ con lo lắng, không cho phép ta cho con biết. Cô ở bệnh viện ở vài ngày, Thiên Dương mỗi ngày trông coi bà, bất quá bà từ đầu tới cuối cũng không biết quan hệ của các con. Ta nghĩ là Thiên Dương muốn công khai các con, cho nên làm chuẩn bị trước." Đỗ Viễn Minh dừng một chút, sâu sắc dặn, "Quý trọng thật tốt."
Trong lòng Uyển Tình vừa động, đột nhiên cảm thấy ông tựa hồ cũng quan tâm mình.
Đỗ Viễn Minh còn nói: "Ta biết ta thực xin lỗi con, ta cũng không sợ con hận ta. Thiến Thiến dù sao cũng là con gái của ta, chờ con có con, con sẽ biết ta có bao nhiêu khó khăn."
"Ông......" Uyển Tình trong lòng vừa mới dâng lên một tia cảm động, nháy mắt bị dập tắt, "Ông thật sự biết là cô? Ông ......"
"Thực xin lỗi." Đỗ Viễn Minh khổ sở nói, "Có lẽ ta sẽ không nên hy vọng xa vời cái gì hạnh phúc đơn giản, ta là thương nhân, hẳn là thành thành thật thật làm chuyện thương nhân nên làm......" Vậy ông cũng không cần giờ phút này khó chịu như vậy, có lẽ cũng sẽ không phát sinh việc này......
Uyển Tình cắn chặt răng, đứng lên đi ra ngoài.
Bên ngoài Mục Thiên Dương nhìn đến, chuẩn bị tiến vào đón.
Đỗ Viễn Minh đột nhiên vươn tay: "Đợi chút." Sau đó đưa ảnh chụp Đỗ Thiến gửi đến cho cô, "Ta xác thực yêu nó, bởi vì nó là con gái ta, nhưng con cũng vậy, ta chưa từng thua thiệt quá con. Cho dù ta biết ảnh chụp này có thể giúp đỡ việc của nó, ta cũng không còn làm cái gì."
Uyển Tình cả người run run, xoay người nhìn ông, không biết nên nói cái gì cho tốt. Cô dở khóc dở cười hỏi: "Chẳng lẽ tôi nên cảm kích ông sao?"
"Ta chỉ là cho con biết, suy nghĩ trong lòng ta." Đỗ Viễn Minh thấy Mục Thiên Dương vào, rõ ràng đặt ảnh chụp trên bàn trà, sau đó xoay người lên lầu.
Mục Thiên Dương cầm lấy ảnh chụp, đỡ Uyển Tình: "Làm sao vậy?"
"Ông biết rõ Đỗ Thiến là hung thủ......" Uyển Tình tựa cả người vào người anh, "Nhưng mà......"
Cô đưa tay ấn bụng mình. Nếu đứa nhỏ của cô phạm tội, cô sẽ bỏ được giao nó ra không? Cho dù biết rõ nó phạm tử tội, sẽ bị bắn chết?
Cô không biết......
Cô nghĩ, cô sẽ thà rằng đồng ý nó ở bên ngoài lánh nạn cả đời......
Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đỗ Viễn Minh, khó chịu toàn bộ tâm đều đang quặn đau. Cho dù suy bụng ta ra bụng người, cô cũng không cách nào lý giải, không có cách nào tha thứ! Bởi vì người chết là mẹ cô! Bởi vì phạm tội chính là phạm tội! Nếu như là đứa nhỏ của cô, cô nhất định sẽ không day nó thành như vậy!
Mục Thiên Dương thấy cô vuốt bụng, nghĩ đến cô làm sao không tốt, vội vàng hỏi cô. Cô lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì. Nhưng chuyện này rốt cuộc ảnh hưởng tới tâm tình của cô, sau khi trở về khẩu vị có hơi không tốt, buổi tối cũng không thể ngủ yên.
Sáng sớm ngày hôm sau, bắt đầu nôn nghén. Mục Thiên Dương thấy cô nôn đến mặt mũi trắng bệch, tự mình cũng sợ tới mức không còn chút máu.
Uyển Tình ghé vào bồn rửa tay, khoát tay với anh, tái nhợt cười nói: "Ngày hôm qua anh không phải còn đang hỏi sao? Nhưng xem ra bị anh nhìn đến."
"Anh nhìn gì chứ......" Mục Thiên Dương sợ tới mức
cả người không có sức, vội vàng đỡ cô đi nghỉ ngơi.
Uyển Tình hữu khí vô lực nói: "Em nghĩ anh hy vọng đã lâu rồi......"
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, tiết kiệm chút khí lực, muốn ăn cái gì?"
"Không...... Không muốn ăn......" Uyển Tình nhướng mày, trong đầu tự nhiên bay ra một đống đồ ăn đầy mỡ chua cay, nhất thời lại cảm thấy dạ dày nhộn nhạo lên, "Ác......"
Mục Thiên Dương sợ ngây người, nghe đến nghe khó tin? Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Vài ngày kế tiếp, Uyển Tình theo sớm nôn đến muộn, nôn đến cả người không có khí lực, chỉ có thể lúc nào cũng nằm trên sô pha. Đừng nói Mục Thiên Dương ba ba đúng chuẩn này, Mục Thiên Thành cái người chú đúng chuẩn kia và Thiên Tuyết cái cô đúng chuẩn kia đều bị sợ tới mức hoang mang lo sợ. Nhưng Uyển Tình cái gì cũng ăn không vô, hơi chút ngửi được hương vị đồ ăn sẽ nô.
Chính cô cũng lo lắng, cô không ăn, Bảo Bảo sẽ không dinh dưỡng nha. Cô tận lực nuốt chút này nọ, cho dù là cháo hoa không hương vị, nước sôi, cũng tốt hơn cái gì cũng không ăn được. Hoa quả lạnh như băng cũng hoàn hảo, nhưng không dám ăn nhiều.
Cô không ăn, Mục Thiên Dương lo lắng. Cô rốt cục đồng ý chịu một chút, Mục Thiên Dương vẫn là lo lắng —— ăn ít như vậy như thế nào đủ chứ? Cũng đều ăn cái không dinh dưỡng!
Uyển Tình nghe anh lải nhải, tức giận đến bóp cổ của anh: "Anh đừng náo loạn em chứ!" Người ta thực cố gắng ăn, anh dựa vào cái gì chưa đủ chứ! Được một tấc lại muốn tiến một thước! "Anh lại náo loạn em không ăn!"
"Được được được...... Anh không náo loạn!" Mục Thiên Dương thề nhanh, "Bất quá em thật sự phải ăn nhiều một chút nha......"
"Em không muốn tiết kiệm tiền vì anh!" Uyển Tình hữu khí vô lực rống anh, muốn đá anh một cước cũng không khí lực, chỉ có thể quay lưng lại không để ý tới anh.
Mục Thiên Dương sờ sờ đầu, nháy mắt với Thiên Tuyết: "Anh không cản trở đôi mắt cô ấy, em giúp anh nhìn xem ah."
Thiên Tuyết bất đắc dĩ thở dài: "Không có việc gì anh phải đi tìm mấy quyển sách phụ nữ có thai nhìn xem, đừng bay loạn giống ruồi bọ không đầu."
Mục Thiên Dương sáng mắt lên: "Đúng vậy! Anh phải đi đây!"
Uyển Tình nghe âm thanh anh hưng phấn, quay đầu vừa thấy, thấy anh đánh huyết gà chạy ra bên ngoài, trong lòng một trận ớn lạnh. Chờ sinh hạ đứa nhỏ, anh sẽ không ôm không buông tay chứ? Anh rốt cuộc yêu mình hay là yêu đứa nhỏ đây? Uyển Tình có hơi u buồn, sợ mình là công cụ sinh con của anh.
Mục Thiên Dương mua một bọc sách, nhận được điện thoại Văn Sâm, hỏi anh khi nào thì đến công ty, nói bên kia đôi một đống văn kiện muốn anh ký tên. Anh do dự một chút, hỏi rõ ràng xác thực chỉ có văn kiện cần ký tên mới đi qua.
Công ty còn có một đống chủ quản muốn đích thân tìm anh, anh toàn bộ giao cho Văn Sâm, 10 phút ký hết văn kiện, chạy lấy người!
Mục Thiên Thành đuổi từ văn phòng Văn Sâm ra, cùng với anh trở về. Anh thấy quần áo người nhà không chỉnh tề, cả giận nói: "Em lại ở công ty của anh xằng bậy!"
"Em chỉ hôn một cái." Mục Thiên Thành vô tội lại buồn bực, "Gần đây anh không đến công ty, Văn Sâm đều vội vàng chết, ngay cả bớt thời giờ liếc em một cái cũng không có, thế nào còn có thời gian làm cái khác?"
Mục Thiên Dương nghiến răng, anh vội vã học tập tri thức sinh nở, không rảnh mắng anh.
Mục Thiên Thành đi theo anh ngồi trên ô tô: "Nói cho anh một chuyện!"
"Không rảnh!"
"Có liên quan đến chị dâu nhỏ!"
"Anh có rảnh đây ~"
"......" Quá vô sỉ đi?!