Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Nghĩ Hay Quá Ha


trước sau

Uyển Tình hét to một tiếng nhưng đã thành ướt sũng.

Đỗ Thiến cười đắc ý, ném thùng nước đi: "Chúng ta đi!"

Uyển Tình hộc nước từ trong miệng sang một bên, khổ sở khóc lên. Vì cái gì cô phải gặp chuyện này? Trường học ban đầu của cô tuy thành tích không tốt nhưng căn bản là không có việc này! Cảm xúc nhiều ngày đọng lại giống như thủy triều từ từ dâng lên, cô làm càn ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, thoáng như mình vừa trải qua ngày tận thế vậy.

Cửa phòng WC đột nhiên mở ra, có người đi đến, thấy một màn như vậy sửng sờ ở cửa.

Uyển Tình ngẩng đầu, thấy Mục Thiên Tuyết .

"Cô ta là em tôi." Cô nhớ tới lời nói của Mục Thiên Dương. Đây là em của Mục Thiên Dương. . . . . .

Mục Thiên Tuyết thấy mặt đất đầy nước đục, nhíu nhíu mày. Vốn muốn đi WC, nhưng sợ ô uế giày của mình, đành phải xoay người đi xuống tầng trệt. Trước khi mở cửa, cô quay đầu lại nói: "Khóc có gì tốt chứ? Quay về phòng ngủ đổi bộ khác không phải được rồi sao?"

Tại trường học này, cho dù là học sinh ngoại trú, cũng có phòng ngủ riêng, vì nghỉ trưa, hoặc là ngẫu nhiên ngủ lại một đêm.

Uyển Tình kinh ngạc không có phản ứng. Cô căn bản không có quần áo ở trường học, đổi thế nào đây? Một lát sau, cô đứng lên, hô to: "Mục Thiên Tuyết !"

Mục Thiên Tuyết đã muốn ra ngoài, nghe thấy âm thanh lại vòng trở về: "Chuyện gì?"

"Tôi không có quần áo, có thể hay không ——"

"Cô sẽ không muốn tôi cho cô mượn đi?" Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt hung tợn nói, "Nghĩ hay quá ha!" Nói xong đóng phanh cửa.

Uyển Tình rung động trừng mắt nhìn, tiếng chuông báo đến tiết đã vang lên.

Trong phòng học, thầy cô giáo nhìn chỗ ngồi của cô, hỏi: "Đinh Uyển Tình không có đi học sao?"

Đám người Đỗ Thiến vẫn ngồi đọc sách, cúi đầu. Mục Thiên Tuyết nói: "Em mới vừa nhìn thấy cậu ta ở WC."

"Nga." Thầy cô giáo nhíu nhíu mày, nếu là ở WC, cũng không thể trách cứ người ta. Nhưng vì cái gì giờ đã không còn sớm nữa, không nên vào học muộn chứ. . . . . .

"Quần áo cậu ta bị ướt." Thiên Tuyết bổ sung, "Cũng không biết có phải hay không bị người ta cố ý giội, cả người đều ướt đẫm." Nói xong liếc Đỗ Thiến một cái.

Thầy cô giáo cũng nhìn Đỗ Thiến, sau đó toàn bộ lớp đều nhìn Đỗ Thiến. Đỗ Thiến ngẩng đầu, căm tức trừng Thiên Tuyết : "Cô có ý gì?"

"Tôi nói cho mọi người biết trước khi ta đi vào thấy cô cùng
hai cái người hầu của cô vừa ra ngoài sao? Có lẽ có rất nhiều nhân chứng nga, không biết các cô ấy có nguyện ý làm chứng hay không ta!"

"Mục Thiên Tuyết !" Đỗ Thiến đứng bật dậy, một cước đá văng ghế ra.

Mục Thiên Tuyết cũng đứng lên, quẳng sách xuống đất: "Như thế nào?!"

"Tốt lắm tốt lắm. . . . . ." Thầy cô giáo vội vàng gọi các cô lại, "Đều ngồi xuống đi!" Những học sinh một cái so sánh một cái càng có bối cảnh hơn, thật sự là không thể quản tốt!

Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhặt sách lên ngồi xuống: "A, cô giáo, vừa rồi Đinh Uyển Tình nói cho em biết cậu ta không có quần áo!" Nói xong nhún nhún vai, giống như không quan hệ cùng mình vậy.

Cô giáo không nói gì. Cô ta nói nó không có quần áo, rõ ràng là muốn mượn quần áo của nó a, n đứa nhỏ này như thế nào như vậy không giúp đỡ một chút đi? ! Cô giáo không có cách nào khác, đành phải bỏ lớp học, đến WC tìm Uyển Tình.

Uyển Tình đang vốc nước rửa mặt, nhìn thấy cô đến, bất lực khóc: "Cô giáo. . . . . ."

"Em đi theo tôi!" Cô giáo nói.

Uyển Tình cầm lấy đồng hồ đặt ở một bên, cùng cô đến ký túc xá của phòng học. Cô tìm quần áo của mình: "Mặc đi, đối với em vậy là tốt rồi."

"Cám ơn, tốt lắm."

Thầy cô giáo thở dài: "Có việc gì thế cứ nói với tôi đi?"

"Không có việc gì." Uyển Tình nói.

Cô không muốn truy cứu, cô giáo còn vừa lúc bớt việc, "Vậy em ở trong này nghỉ ngơi một tiết đi, tôi trở về lớp học ."

Uyển Tình tắm rửa, giặt sạch quần áo mình, phơi ở bên ngoài. Hiện tại là mùa hè, sẽ mau khô thôi. Không có gì bất ngờ xảy ra, tan học buổi chiều là có thể mặc trở về. Như vậy, Mục Thiên Dương sẽ không sẽ nhìn ra cô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bỗng dưng, cô xem đồng hồ trên bàn, cầm lấy cẩn thận kiểm tra một lần, trừ bỏ phần ven có chút trầy xước, những cái khác không có vấn đề. Hy vọng sẽ không bị hắn phát hiện. . . . . .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện