Nông thôn làm tiệc rượu, ít có đi khách sạn, đều
trực tiếp làm trong sân. Uyển Tình chỉ thấy bọn họ lấy một đống gạch xây rãnh, hai cái lỗ, trong than tổ ong, liền bốc cháy hừng hực.
Trong nhà mình nhân công không đủ, hàng xóm xung quang đều đến giúp đỡ, ao
nhỏ trước cửa mỗi ngày đều ở đây rửa rau tắm cho gà vịt. Uyển Tình vừa
cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thất buồn bực -- những thứ này cô không làm
được, thật xin lỗi mọi người.
Sau khi trở về, trước nhìn đến con
gái -- diễn trò cũng phải diễn toàn bộ, nào có . . . . . . ? Sau đó cùng cha Từ thương thảo chuyện bữa tiệc, hỏi: "Mời người nào?"
Cha Từ nói: "Tiểu đội của chúng ta đều mời, cán bộ trong thôn cũng mới, nhà họ Văn ở thung lũng còn không có mời . . . . . ."
Cha Từ còn chưa có nói xong, Từ Trọng đã nói: "Bọn họ mặc dù là đội khác,
nhưng cách chúng ta gần, hơn nữa lần trước kết hôn đầu gỗ cũng mời chúng ta."
Cha Từ liếc anh một cái: "Ta là muốn để cho chính con đi
mời! Con và mấy người . . . . . Tiểu tử kia cùng nhau lớn lên, hơn nữa
lúc trước con đùa giỡn Thủy nha đầu quá, ta sợ bọn họ so đo không đến,
không bằng để con đi."
Từ Trọng trầm mặc, phong lưu duy nhất trong đời anh: "Con tí nữa sẽ đi."
Cha Từ còn nói: "Miểu Miểu hôm kia đã trở lại, không biết có ở nhà không đây."
Từ Trọng: =miệng=!
"A, còn có lão thái thái ở đỉnh núi, ta suýt quên mất. Lúc trước đưa trứng
gà liền quên, con nhanh đi lấy một rổ trứng gà đưa qua đó. Đoán chừng bà ấy sẽ không đến, nhưng rốt cuộc vẫn ở nơi này, cũng là hàng xóm, con đi làm dáng một chút, rồi lại đi nhà họ Văn!"
Trừ Trọng gật đầu,
xoay người đi tìm mẹ Từ lấy trứng gà. Mẹ Từ nghe anh nói muốn đi nhà hị
Văn, nói với anh: "Không bằng mang Uyển Tình cùng đi! Uyển Tình mỗi ngày ở nhà, buồn hỏng rồi, để cho con bé đi ra ngoài một chút." Hừ, để cho
nhà họ Văn nhìn xem, bà có cô con dâu xinh đẹp, so với Miểu Miểu xinh
đẹp hơn!
Từ Trọng do dự một chút, rồi đồng ý.
Hai đứa trẻ
đang ngủ, con trai tên mụ là Đương Đương, ngủ cực kì thoải mái, đâm mặt
nhóc nhóc cũng không tỉnh, con gái nhũ danh là Đinh Đinh, mỗi ngày ngủ
không thoải mái, cái mặt ưu sầu, vừa tỉnh dậy sẽ ôm mẹ.
Từ Trọng
tìm Uyển Tình, vừa nói được hai câu, Đinh Đinh đã tỉnh. Uyển Tình nghe
nói cũng không xa, phỏng chừng đi ra ngoài không lâu, Đương Đương có khả năng sẽ không tỉnh, liền ôm Đinh Đinh đi ra ngoài, để Đương Đương giao
cho mẹ Từ chiếu cố.
Ít đi một đứa bé cần ôm, Từ Trọng cũng thở ra một hơi. Bởi vì muốn ly hôn, anh không dám thân thiết với đứa bé, tránh cho về sau tách ra khi đứa bé nhận thức, cho nên khi làm cha cần bắt
chước cái gì anh cũng chưa bắt trước, cho nên cũng không ôm đứa bé. Hiện tại mang theo trứng gà, nếu lại ôm đứa bé, không phải đứa nhỏ bay,
chính là trứng vỡ!
Hai người ra khỏi nhà, vài bước quẹo vào một
cái phòng ốc sau rừng trúc, ra khỏi rừng trúc, là đồng ruộng. Từ Trọng
chỉ vào một tòa gò núi nhỏ đối diện, trên gò núi nhỏ có một cái nhà:
"Chúng ta trước đi nơi đó."
"Đó là thân thích?"
"Không
phải. Có một lão thái bà sống ở đó, nghe nói anh sinh ra nắm ấy đưa đến, không phải người địa phương. Nhà bọn họ khá lợi hại, mặt sau còn có sân bay, ba năm mấy tháng lại có phi cơ trực thăng bay đến, không biết đang làm gì. Năm trước ngọn núi có địa chấn, bên trên phái phi cơ trực thăng tới cứu viện, còn tìm nhà bọn họ mượn chỗ để đáp máy bay!"
Uyển
Tình kinh ngạc gật đầu, lần duy nhất cô tiếp xúc với phi cơ trực thăng
là lúc Từ Khả Vi gặp chuyện không may, lúc ấy Mục Thiên Dương tìm quan
hệ mới có thể có. Không nghĩ tới ở địa phương nông thôn này cũng có ,
nhất thời cảm thấy thật lợi hại.
Uyển Tình ôm đứa nhỏ, đi theo Từ Trọng lên núi, đã cảm thấy mệt thở hồng hộc. Nhìn lại, căn bản không
cao, nhưng không nghĩ tới lại tiêu hao nhiều sức như vậy.
Từ Trọng thấy cô thở dốc, nói: "Nghỉ một lát anh lại đi gõ cửa."
Uyển Tình gật đầu, vuốt mặt Đinh Đinh, nói: "Đều do con." Nói xong đáng giá
ngôi nhà trước mặt, nhà được tường rào vây lại,cây tường vi leo lên bờ
tường, nghĩ đến bên trong hẳn là vườn hoa.
Lúc này, tay Đinh Đinh nắm lấy tóc cô. Cô bị nắm đau, vội vàng mở
tay nhỏ bé của đứa nhỏ ra,
nói với Từ Trọng: "Em phải đi cắt tóc mới được, tóc dài thật bất tiện."
Từ Trọng gật đầu: "Ừ, lúc trước đã nghĩ sẽ nói với em chuyện này."
Uyển Tình thở dài: "Vừa mới bắt đầu không nghĩ tới, sau lại bụng lớn không có tiện."
Chính lúc này, cửa mở ra, hai người vội vàng đứng lên. Bên trong một người
đàn ông dáng người cao gầy đi ra, Uyển Tình nhìn thấy thì sửng sốt, liếc mắt về phái cơ ngực của người này, trực giác cho biết người này có cơ
ngực, thuộc loại hình to lớn cường tráng. Nhìn dáng vẻ của anh ta, so
với những người nông dân cô nhìn thấy mấy ngày nay căn bản khác nhau,
nhịn không được có chút nghi hoặc.
Người đàn ông hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"
Từ Trọng giơ trứng gà lên: "Tôi là Từ Trọng của nhà họ Từ, đây là vợ của
tôi, ngày mai là tiệc rượu mừng trăm ngày của con chúng tôi, muốn mời
Kim nãi nãi đi ăn cơm."
Người đàn ông lặng đi một chút, tiếp nhận trứng gà: "Bà nội chúng tôi tuổi tác lớn, có chút ăn kiêng, đi lại cũng không tiện, bà đoán rằng sẽ không đi, tôi và anh em của tôi sẽ đi."
"Được, vậy sáng sớm mai mọi người đến, chúng tôi nên đi rồi." Từ Trọng cũng
đoán được anh ta sẽ nói thế, khách khí vài câu, liền mang theo Uyển Tình rời đi.
Lúc này, từ trong cửa lớn lại có một người đàn ông cầm khăn lau tóc đi ra, xem ra là vừa mới tắm.
"Làm sao vậy?"Dưỡng đứa nhỏ, so với trong tưởng tượng của cô còn vất vả hơn nhiều.
Người đàn ông đưa trứng gà cho hắn ta: "Nhà họ Từ mới có cháu, mời phu nhân đi tiệc rượu trăm ngày."
"Đừng nói đùa, nông dân như bọn họ cũng xứng mời phu nhân?"
"Phu nhân ở nơi này, đừng có gây rối, ta nói chúng ta sẽ đi."
"Nga . . . . .Vậy trứng gà làm sao bây giờ?"
"Gà nuôi trong nhà, tự nhiên yên tâm ăn."
Tiếp theo Từ Trọng lại mang Uyển Tình đến thung lũng nhà họ Văn, thung lung
Văn gia như ý nghĩa, ở bên trong là nhà họ Văn. Uyển Tình hỏi: "Văn lão
đại có phải ở nơi này hay không?"
"Ừ, cháu lớn của nhà họ Văn. Vợ của hắn là thân thích của Kim nãi nãi, thế nhưng đã ly hôn."
" . . . . . . . "
Từ Trọng đến nhà họ Văn là không yên, thế nhưng cũng không phát sinh
truyện gì, mời khách được câu trả lời thuyết phục, liền mang Uyển Tình
về nhà. Uyển Tình cảm giác được cước bộ của anh có chút mau, giống như
muốn trốn tránh, nhưng cũng không hỏi.
Ngày hôm sau mở tiệc rượu, ngồi mấy chục bàn, Từ Trọng và cha Từ đi tới đi lui mời rượu. Đứa bé
tỉnh, Uyển Tình cũng ôm đứa bé ra gặp khách. Tình cảnh quá náo nhiệt,
đầu Uyển Tình choáng váng, chỉ có thể cố hết sức chiếu cố thật tốt cho
con. Cơm nước xong, khách nhân uống trà đánh bài, Uyển Tình ôm con trở
về phòng, còn có một đám người đến xem đứa nhỏ.
Phòng trên của
nhà họ Từ chỉ xây một nửa, còn lại một nửa để phơi nắng, nhiều người
lắm, trong phòng chứa không nổi, mọi người liền dịch chuyển đến phòng
phơi nắng, dùng sức truyền thụ quá trình sinh đẻ nuôi dưỡng đã trải qua
cho Uyển Tình. Sau đứa bé lại ngủ, Uyển Tình bế đứa bé vòa phòng, tiếp
tục nhỏ giọng nói chuyện với mọi người bên ngoài.
Nói chuyện được một lúc, Từ Trọng đi lên, mọi người thấy vợ chồng son, đều hiểu, từ từ
tản ra. Mẹ Từ cũng không cho rằng vợ chồng son ban ngày ban mặt muốn làm gì, cùng bác Từ Trọng lưu lại. Trò chuyện một lúc, lúc này thang lầu
truyền đến thanh âm, mẹ Từ biết có người đến, đi đến thì thấy, lặng đi
một lúc, liền quay đầu nói với Từ Trọng: "Miểu Miểu đến đây."