“A?” Uyển Tình nghĩ
tới, lúc cô ở Thái Binhf, giống như có vài lần nghe người ta nói là anh
của Diểu Diểu kết hôn: “Bọn họ... Thiên Thành Văn Sâm...”
“Cậu
hãy nghe mình nói.” Thiên Tuyết nói: “Bọn họ tìm một đôi, phân biệt cùng đối phương kết hôn giả. Về phần tại sao lại tìm Trâu Tranh, bởi vì
nhiều năm trước Trâu Tranh đều ở nước ngoài, anh họ đã từng hẹn hò với
cô ấy, thế nhưng vì có chút hiểu lầm nên đã chia tay. Về sau hiểu lầm
được hóa giải, tình cũ phục lại, liền quyết định kết hôn. Văn Sâm càng
tốt hơn, người nhà anh ấy cũng không ở đây, anh ấy nói cái gì thì là cái đó, bạn gái Trâu Tranh lại dáng vẻ dịu dàng xinh xắn, nhà Văn Sâm hài
lòng không chịu dduowjc1”
“Nói cách khác...” Bỗng nhiên UYển Tình muốn khóc, vài năm nay cô vì cái gì!: “Trên ti vi..”
“Đó là truyền thông không nói rõ tình hình.” Thiên Tuyết cũng rất bất đắc
dĩ: “Anh họ không có tên tuổi gì, anh trai mình thì khác. Về nước vừa
làm thiết kế vừa làm tổng giám đốc cả tập đoàn lớn, thật là một tiêu đề
tốt? người đại diện của Trâu Tranh ở sau luwngd dẩy một cái, nghĩ muốn
tuyên truyền tên tuổi của cô ta, anh cũng tức chết rồi, muốn biết Râu
Tranh, kết quả cô ta là người của Long Diễm Minh, lại nhanh mồm nhanh
miệng, tác phong cũng hiệu quả, không đợi người khác tìm cô tính sổ, cô
đã giải quyết tên đầu sỏ là người đại diện trước, anh muốn dạy dỗ cô ta
cũng không được! Nhưng anh sợ cậu nhìn thấy tin tức lại không trở về,
gắng kiện cáo những bên truyền thông kia... ai, không đúng! Về sau
truyền thông lên toàn, náo loạn đến mấy tháng, cậu không biết soa?”
Uyển Tình oan ức khóc lên: “Nhìn thấy anh ấy có vị hôn thế, mình tức chết
rồi, con còn thiếu chút nữa sinh non, mình còn nhìn... huhu...”
Uyển Tình cảm thấy quá oan uổng, cô vì Mục Thiên Dương mà bỏ qua nhiều năm như thế, tất cả cũng chỉ vì một cái tin tức giả.
“Đươc, đừng khóc nữa.” Thiên Tuyết đưa khăn tay cho cô: “Cậu còn có nghi ngờ
gì nữa, cùng nhau nói đi. Chắc là anh nhìn thấy cậu, não đại hồ đồ, cũng không nhớ được những chuyện khác đâu...”
Uyển Tình lau nước mắt: “Lúc kết hôn... mình có nhìn video clip.”
“Vậy mà cậu vẫn hiểu lầm?” Thiên Tuyết kêu lên sợ hãi.
Uyển Tình sửng sốt một phen, nằm úp sấp trên ghế sofa khóc rống lên: “Mình
chỉ nhìn thoáng qua... mình nên nhìn thêm vài lần...” Nhìn thêm vài lần, nhất định có thể thấy được sự thật.
Thiên Tuyết nghĩ một chút,
quyết đoán lấy ipad ra, tìm kiếm video năm đó. Mở màn, đã nói là Mục
Thiên Thành và Trâu Tranh kết hôn. Đáng tiếc, Uyển Tình cũng không phải
xem hết.
“Lúc mình lục soát, viết Mục Thiên Dương, ai biết nhảy ra hôn lễ của anh và Trâu Tranh!”
“Cậu cũng biết baidu như thế nào rồi! Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành chỉ khác có một chữ, mà anh còn cố gắng lên án truyền thông, nửa năm đó cậu tìm có thể thấy rất nhiều.”
“Khó trách cậu và ông nội vui vẻ như vậy...” Hóa ra không phải Thiên Dương, không phải...
Trong clip bắt đầu nói là Thiên Tuyết là em của Mục Thiên Thành, về sau giới
thiệu Mục Thiên Dương, lại nhàn nhạt nói thêm một câu: “Thật ra đây mới
là anh ruột, chú rể là anh họ...”
Uyển Tình rơi lệ: “Sao lại có
phóng viên như thế, mình nhìn nên mới xem, sau đó lại thấy anh cậu cài
hoa, mình không nhìn được nữa...”
“Phù rể cũng cài hoa...” Thiên
Tuyết cũng muốn khóc, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh mình nói: “Trước hôn lễ, anh đi Vĩnh Ninh, tiết thanh minh mới đến, tảo mộ cho mẹ cậu,
vẫn đợi đến ngày giỗ của mẹ cậu, mới bắt đầu hôn lễ, chúng ta ra sức
thuyết phục anh ấy mới quay lại.”
Uyển Tình cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh ấy không đợi được cậu, trong lòng rất tuyệt vọng rồi? Anh nghĩ cậu ở
đâu cũng sẽ không quên dì. Không nghĩ tới, đến ngày giỗ của dì cậu cũng
không đến, anh ấy nghĩ là... có thể cậu sẽ không trở lại nữa. Thế nhưng
anh ấy nói sẽ đợi cậu mười năm, cho dù nhiều tuyệt vọng thế nào, vẫn
tiếp tục đợi. Chúng ta nghĩ tìm được cậu rồi, nhưng anh ấy nói, cậu muốn tự do, liền cho cậu tự do, không quấy rầy cậu nữa, chủ yếu muốn để cho
cậu đi
một hành trình không có anh ấy quấy nhiễu...”
Trong công ty, Mục Thiên Dương ngồi yên trên ghế, chẳng lẽ không thể sớm một chút gặp được Uyển Tình, đều do Mục Thiên Thành...
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta ở đâu?”
Văn Sâm yên lặng nhìn thoáng qua: “Nên là ở nhà đi...” Ngốc nghếc vài năm
nay đều nghiên cứu nấu ăn, gần đây cũng có chút sở thích, mỗi ngày đều
nấu cơm chờ anh về nhà... có cảm giác hạnh phúc như thế sao biết chuyện
gì sắp xảy ra?
Mục Thiên Dương nhảy dựng lên, lao ra văn phòng, Văn Sâm nghĩ anh muốn đánh nguwoif, vội đi theo.
Mục Thiên Thành ở nhà làm bún thịt, thịt đã được rồi, anh đeo tạp dề ngồi
trong phòng khách chơi game. Nghe được chuông cửa vang lên, còn nói hôm
nay sao Văn Sâm tới sớm thế, vui vẻ chạy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, đã có quả đấm bay tới, anh rất nhanh trốn đi, sau đó thấy là Mục Thiên Dương.
Quyền thứ hai của Mục Thiên Dương bay qua, Mục Thiên Thành không né, trực
tiếp bị anh đánh cho lui lại mấy bước. Sau đó Mục Thiên Dương ấn anh ở
trên sofs, bắt đầu đối đãi tàn bạo.
“Ôi, anh họ, lần này lại là
vì sao?” Chị dâu nhỏ đã trở lại, anh không cùng chị dâu nhỏ chàng chàng
thiếp thiếp, chạy tới đây đánh người làm gì?
Văn Sâm theo sát
chạy vào, xem một hồi náo nhiệt, quyết định cứ để cho Mục Thiên Dương
phát tiết trước, dù sao da của Thiên Thành cũng dày, đánh cũng không xấu đi...
Mục Thiên Dương phát tiết vài phút, ném Mục Thiên Thành ở ghế rồi đứng lên.
Mục Thiên Thành xoa khóe miệng: “Muốn ăn bún thịt không?”
Mục Thiên Dương sửng sốt một phen, liếc anh một cái, thấy anh chỉ bị thương ngoài da, cũng không chuẩn bị nói gì gì đó, đi ra cửa lớn.
Hai
vị mỹ nữ đứng ngoài cửa, thấy anh đi ra, mạnh mẽ trốn đi, anh vốn không
để ý, đi vài bước đột nhiên quay đầu nói: “Trâu Tranh?” Anh nhớ rõ Mục
Thiên Thành Văn Sâm kia để vợ giả ở cách vách.
Người phụ nữ mặc
váy đỏ cười chào hỏi: “Hi, anh...” Tôi cường nén cái đi, cho dù là giả,
ngày lễ ngày tết, cũng đi cùng Mục Thiên Thành đến nhà anh ta ăn cơm,
diễn trò cho ông nội xem, làm sao anh không nhớ? Tốt xấu gì tôi cũng là
đại mỹ nhân?
Mục Thiên Dương ngoan độc lườm cô một cái, đi vào thang máy.
Trâu Tranh hừ với bóng lưng của anh một tiếng, đi vào trong nhà Văn Sâm hỏi: “Sao lại thế này?”
Mục Thiên Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Tiếu Tiêu đứng bên cạnh cô, sửng sốt
một phen nhớ ra: “Đây không phải bà chủ của UYển Tình sao, sao lại ở
cùng với em?”
Trâu Tranh bám vai Tiếu Tiêu: “Cô ấy là chị em từ
nhỏ đến lớn của em, cũng là bị lão phu nhân nhà em thu dưỡng, vẫn là
tiền bối ở học viện thiết kế của em, lúc chúng ta kết hôn, chị ấy cũng
đến mà.”
“Xin nhờ, lúc chúng ta kết hôn, chị em của em một đống lớn, giống như tuyển chọn mỹ nhân, làm sao anh nhớ được?”
Trâu Tranh phất tay, nhìn Văn Sâm cười nói: “Đúng, anh chỉ nhìn phù rể thôi.”
Văn Sâm: ... Cậu ta không nhìn tôi, chẳng lẽ nhìn cô?
Tiếu Tiêu đột nhiên hỏi: “Các anh quen Uyển Tình?”