Mục Thiên Dương: "Ừ, anh cũng hi vọng anh ta còn sống."
Uyển Tình tựa vào trong lồng ngực của anh, nắm lấy tay anh: "Anh không phải
rất hận em sao? Nếu lúc trước em dũng cảm một chút, trở về tìm anh thì
…"
"Em sẽ không làm vậy." Mục Thiên Dương ôm chặt cô, "Anh biết
em … Anh đều biết. Bất quá, nếu có lần sau, anh sẽ không để em phải lo
lắng gì nữa. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em, cũng sẽ không thỏa hiệp
với bất kỳ ai. Tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không cùng bất luận kẻ nào làm
chuyện xằng bậy. Nếu em phát hiện anh có chuyện loạn thất bát tao, như
vậy nhất định là bị người hãm hại!"
Uyển Tình hừ nói: "Còn chưa có phát sinh anh liền trốn tránh trách nhiệm!"
"Trời đất chứng giám!" Mục Thiên Dương kêu to oan uổng, "Như vậy đi, một khi
anh có hành vi gây rối, hoan nghênh em tới trừng phạt anh! Chỉ cần em
đừng bỏ đi thì em muốn làm gì anh cũng đều được! Cùng lắm thì trước mặt
dân chúng cả nước anh quỳ thảm giặt đồ thôi …"
"Anh cho là anh là ai a?"
"Anh chính là ba ba của Đinh Đinh Đương Đương a." Mục Thiên Dương đáng thương nói: "Vậy em cứ tùy tiện trừng phạt anh đi."
"Được rồi được rồi…" Uyển Tình đối với trong lòng anh hổ thẹn, một chút cũng
không nghĩ làm khó anh, "Đã trễ thế này, anh không quay về sao?"
"Em đuổi anh đi?"
"… Vậy anh ngủ phòng em trước kia đi, em hiện tại ngủ phòng của mẹ em."
"Không thể cùng ngủ với hai đứa trẻ sao?"
"Anh muốn sáng sớm ngày mai lúc Đinh Đinh tỉnh lại sợ tới mức thét chói tai sao?"
Mục Thiên Dương vừa nghe, có cảm giác muốn chết tâm: "Làm sao bây giờ? Đinh Đinh có phải không thích anh không?"
"Con không phải không thích, mà là sợ hãi."
Vậy thì càng nghiêm trọng!!! Mục Thiên Dương không thuận theo không buông
tha lôi kéo tay áo của cô: "Em nhất định phải giúp anh! Đây chính là
Triển Nhan a!" Anh đột nhiên dừng lại hỏi: "Con đại danh gọi là gì?"
Uyển Tình không được tự nhiên nói: "Anh không phải nói là Triển Nhan hay sao?"
Mục Thiên Dương cao hứng ôm cô: "Thật sự gọi là Triển Nhan ư? !"
Uyển Tình không được tự nhiên nói: "Đặt tên thật là đả thương tế bào não, tên đã có sẵn, em làm sao lại không cần?"
Mục Thiên Dương mạnh mẽ nâng mặt cô lên, hung hăng hôn xuống! Dù cho cái gì cũng không giải thích, chỉ là nghe đến cái tên này, anh biết đứa bé
chính là của anh!
--- ------ ----- Quay lại thời gian trước kia, tại nhà lớn Mục gia.
Mục lão gia ôm từ điển, gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Rốt cuộc lấy tên là gì
đây? Nếu không kêu Mục Đinh đi, nghe nói hiện tại rất nhiều đứa bé đều
lấy tên như vậy."
"Mục Đinh? Dốt đặc cán mai? !" Thiên Tuyết hỏi.
Mục lão gia vừa nghe, nét mặt già nua đỏ lên, cầm từ điển lên nhưng bỏ qua: "Đứa cháu mắng ta a!"
"Cháu sai rồi cháu sai rồi …" Thiên Tuyết lập tức nhận sai "Là Mục Đinh, là Mục Đinh."
"Không cần!" Mục lão gia thở phì phì nói, "Nghe không tốt!"
" … " Thì ra vừa mới nói nghe tốt, bị cô nói một chút liền trở nên nghe không tốt nha?
Mục lão gia tiếp tục lật vèo vèo, chợt nhớ tới: "Nhà chúng ta thế hệ tiếp
theo vốn là Triển Tự, muốn yêu cầu tên Triển Tự nghe có vẻ tốt. Bất quá
thế hệ hiện nay đối với cái tên cũng không coi trọng, không theo cũng
được." Đương nhiên, cá nhân ông vẫn là hi vọng theo.
"Triển Tự rất tốt a." Mục Thiên Thành nói, "Triển Bằng, Triển Vọng, Triển Phi …"
"A ~ anh họ văn chương không tồi a!" Thiên Tuyết cười nói "Em còn tưởng rằng anh đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển đây này."
Mục Thiên Thành dùng trái quýt ném cô.
Cô bất mãn kêu to: "Vì sao ném em a?"
"Bởi vì cháu không ngoan!" Mục lão gia nói.
Thiên Tuyết bệt miệng: "Ông có cháu cố thì không còn thương cháu rồi …"
"Đó là đương nhiên a!" Mục lão gia dương dương đắc ý nói, tiếp tục lật tìm
từ điển, "Chữ này viết hơi nhiều, về sau bảo bảo đến trường, học viết
chữ không phải mệt chết đi được à?"
Uyển Tình & Thiên
Dương & Thiên Thành & Thiên Tuyết: Ông nội ông thật sự
là hình mẫu yêu cháu thương con a!
Mục lão gia nói: "Các con
không cần không cho là đúng như vậy. Lúc trước Thiên Thành cùng Thiên
Dương mới vừa mới đi học, Thiên Thành bỏ chạy trở về hỏi ta, vì sao tên
của nó so với anh họ khó viết như vậy, hại nó như thế nào đều không viết được, thời điểm viết chính tả cũng bởi vì viết tên mà nộp bài thi trễ!"
Mục Thiên Thành không tin: "Cháu làm sao có thể có loại lịch sử đen tối này!"
"Chính là cháu chứ ai." Mục lão gia nói.
Thiên Tuyết cùng Uyển Tình cười đến ngã trái ngã phải.
"Gọi là Triển Phi thì thế nào?" Mục lão gia hỏi Uyển Tình.
Uyển Tình cảm thấy có thể, vừa muốn nói chuyện thì Mục Thiên Dương đáp lại: "Khó nghe!"
Mục lão
gia không phục, quăng từ điển đi: "Vậy cháu lấy một cái tên đi!"
Mục Thiên Dương nắm tay Uyển Tình: "Ông nội lấy đều là tên bé trai, vạn
nhất là một bé gái thì sao?" Anh thích con gái a, vì sao ông nội chỉ lấy tên con trai? Vạn nhất làm cho trứng đang thụ tinh cảm ứng được, tiến
hóa thành con trai thì làm sao bây giờ?
Mục lão gia sửng sốt,
đúng vậy, còn cần chuẩn bị tên bé gái! Không thể để cho Uyển Tình cảm
thấy ông trọng nam khinh nữ a! Ông lập tức cầm từ điển lên, tên bé gái
chính là hoa hoa cỏ cỏ, lăng la tơ lụa, kim ngân châu báu thôi …
Trải qua nửa ngày, chọn đi chọn lại cũng không chọn được một cái tên vừa
lòng, huống chi còn muốn cùng "Triển" hợp thành. Cuối cùng ông hỏi:
"Bằng không thì gọi là Mục Triển Tình đi, nghe được lắm! Chẳng phải cũng có tên Uyển Tình ở bên trong sao?"
Thiên Tuyết lập tức phản đối: "Đây là mẹ con hay là chị em a?"
"Đúng a." Mục lão gia tỉnh lại "Trước kia người ta đều kiêng dè, hiện tại tuy rằng không còn kiêng dè nữa, nhưng người bình thường cũng sẽ không đặt
tên đứa bé trùng với tên cha mẹ …"
"Cái này không được." Thiên
Tuyết thở ra một hơi "Con thấy trên phim truyền hình và tiểu thuyết đều
nói như vậy là phạm húy! Đương nhiên, lấy tên này cũng được trừ phi
trong tình huống bình thường là người mẹ đã chết!"
Mục lão gia cùng Mục Thiên Dương đều nhìn cô, thật muốn đánh nhau với cô.
Cô nhún vai nói: "Con cũng không phải nói lung tung. Mọi người nếu muốn
nguyền rủa Uyển Tình thì cứ việc lấy tên này. À, trong sách có một người phụ nữ không chết, là vì người đàn ông kia quá yêu cô ấy! Nhưng cuối
cùng là một bi kịch, người phụ nữ này đã bị ung thư chết, người đàn ông
đó ôm thi thể của cô ấy nhảy xuống biển tự tử … " Thiên Tuyết nhìn Mục
Thiên Dương, "Anh không cần điên cuồng như vậy, thật tốt cùng Uyển Tình
sống là được!"
Mục lão gia nghĩ, con bé này thế nào lại nói điềm xấu xưa cũ như vậy, thật là muốn đánh nhau với nó.
Mục Thiên Dương thấy mọi người trong phòng loạn thành một đoàn thì phát
hỏa, gầm nhẹ nói: "Không cần náo loạn, gọi là Triển Nhan đi!" Anh cũng
không thích kêu Triển Tình. Uyển Tình đối với anh mà nói là độc nhất vô
nhị, tuy rằng nữ nhi cũng độc nhất vô nhị, nhưng không giống nhau, tên
không thể có chỗ tương tự, bằng không anh thật sự cảm thấy lợi ích của
Uyển Tình bị xâm phạm !
"Triển Nhan? Triển Nhan …" Mục lão gia đọc hai lần, "Không sai, nghe rất hay, cảm thấy ý tứ cũng không tệ."
Thiên Tuyết vuốt cằm: "Một đời vui vẻ … Quả nhiên không tệ."
Mục Thiên Dương sắc mặt hơi có chút không được tự nhiên.
"Liền tên này đi!" Mục lão gia vỗ bàn, "Quả nhiên đứa bé được đặt tên hay
cũng là chính cha của nó lấy, ta già rồi già rồi …Về sau đứa trẻ của
Thiên Thành, Thiên Tuyết, các con tự mình đặt đi!"
Thiên Tuyết hì hì ôm cánh tay ông: "Ông nội không già a. Ông nội còn cần đặt tên của bé trai nữa a ~"
"Ta còn cần làm cái gì? Tên bé gái do anh trai con đặt, vậy tên bé trai do chị dâu con đặt đi."
"Chị dâu con" ba chữ làm cho Uyển Tình đỏ mặt.
Thiên Tuyết quay đầu nói: "Uyển Tình, cậu không cần thẹn thùng, đặt một cái tên đi."
Uyển Tình nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, thấy anh nhìn chăm chú
vào mình, đáy mắt tựa hồ hiện lên một chút ánh sáng. Cô ngơ ngẩn đáp
nói: "Triển Huy đi."
Triển Huy, Triển Nhan.
Ánh mắt sáng lạn, khuôn mặt tươi vui.