Mục Thiên Dương lần lượt ngồi xuống, thấy Đinh Đinh ở phía đối diện đang
cầm bát, cầm thìa tự mình ăn cơm, có lúc dùng thìa lấy không xong, cơm
rơi vãi xuống mặt bàn. Anh hỏi: "Không cần cho chúng ăn sao?"
Uyển Tình nói: "Không cần, thật vất vả mới dạy được, giờ cứ chậm rãi là tốt
rồi, hiện tại đừng nhìn làm cho bọn chúng làm rớt cơm hay làm rơi bát."
"Nga." Mục Thiên dương nhìn chằm chằm Đương Đương.
Đương Đương liếc hắn một cái, hơi hơi nghiêng người, muốn đưa lưng về phía hắn.
Uyển Tình cảm thấy anh gặp được mấy đứa nhỏ liền làm chuyện ngốc nghếch ——
đương nhiên, tâm tư người làm cha là có thể hiểu được. Chỉ sợ nếu anh từ từ nhìn đám nhỏ trưởng thành, chuyện ngốc nghếch sẽ càng nhiều đây.
Uyển Tình sợ anh cứ nhìn chằm chằm Đương Đương mà không ăn cơm, nói:
"Anh cũng ăn đi." Cô bát đều đã lấy tới, cơm cũng xới để vào rồi, anh
không cần giả bộ không thấy!
Mục Thiên Dương quay đầu, nhếch
miệng cười, vội vàng bưng cơm lên ăn. Ăn vài miếng, Uyển Tình gọi: "Anh
giúp Đương Đương ăn một chút bánh bao đi."
Bánh bao đã được cắt thành nhiều miếng nhỏ, vừa vặn để cho đám nhỏ nuốt được, nhưng đôi khi chúng dùng thìa xúc không chuẩn lắm.
Mục Thiên Dương buông bát đũa giúp Đương Đương xúc một chút, sau đó nhìn
Đương Đương ăn vài miếng, xác định không thành vấn đề, mới tiếp tục ăn.
Ăn xong một chén, Uyển Tình xới cho anh thêm chén thứ hai.
Trẻ
con ăn chậm, nửa bát chưa ăn xong, anh đã ăn xong hai chén. Vì muốn cùng đám nhỏ ăn xong dọn bàn, anh tiếp tục ăn chén thứ ba!
. . . . . . Đương nhiên, chính anh cũng rất đói bụng.
Một lát sau, Đinh Đinh đột nhiên buông bát, duỗi thẳng thắt lưng, vươn bàn
tay nhỏ bé về phía cái nồi thì thấy: đã không còn. . . . . .
Bé nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ngẩng đầu, cũng nhìn chằm chằm bé.
Bé hít hít cái mũi, nhìn chằm chằm bát không của mình, sau đó nhìn Uyển
tình, muốn khóc: "Mụ mụ. . . . . . Đinh Đinh còn muốn. . . . . ."
"A?" Uyển Tình cả kinh, vội vàng bế con lên, "Không khóc không khóc, vẫn còn mà!"
"Không còn nữa. . . . . ." Đinh Đinh bất mãn nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương,
nhìn Uyển Tình vừa khóc vừa kể, "Hắn không phải ba ba. . . . . . Ba ba
sẽ không để Đinh Đinh đói bụng. . ."
"Là ba ba , ba ba cũng rất
đói bụng. Vẫn còn mà, con xem, ba ba cố ý để lại cho con đó." Uyển Tình
chỉ có thể cảm thấy may mắn vì Mục Thiên Dương đã không vét hết, còn có
thể cạo ở đáy nồi ra nửa bát nữa.
Đinh Đinh nhìn chằm chằm bát cơm của bé, chậm rãi thôi khóc. Đúng là còn có nửa bát, đủ để bé ăn.
Uyển Tình sờ sờ đầu bé: "Ba ba hiểu rõ Đinh Đinh nhất, làm sao có thể để Đinh Đinh đói bụng đây?"
Mục Thiên Dương ở trong lòng đập đầu vào Trường Thành ba trăm lần: Trời ạ!
Hãy ban cho ta trí tuệ đi, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể lấy được cảm tình của con gái a!
Anh nhẹ nhàng nói: "Cơm nước xong, ba ba đưa con cùng Đương Đương đi mua thứ gì ngon ăn được không?"
Đinh Đinh cắn bánh bao, không để ý tới anh.
"Chúng ta đi mua đồ chơi?"
"Cô mua." Đinh tiếp tục cúi đầu, không nhìn anh.
Cô? Mục Thiên Tuyết? Mục Thiên Dương nghĩ muốn về nhà đánh người: em vì sao muốn cướp bát cơm của anh a! Đồ chơi nên là anh mua a! Anh ủy khuất
nhìn Uyển Tình liếc mắt một cái: em vì sao không cho anh gặp đám nhỏ
trước chứ?
Uyển Tình thở dài: "Em đã lâu không đi dạo phố, cơm nước xong cùng đi đi."
"Tốt ~" Mục Thiên Dương vui vẻ nói, tiếp theo trong lòng lại lo: không biết trong cặp có đủ tiền hay không. . .
Có đủ hay không? Mục tổng giám đốc anh tính mua cả chợ sao?
Ăn xong điểm tâm, Mục Thiên Dương xin rửa chén. Uyển Tình nghĩ chỉ có vài
cái bát, liền giao cho anh, dặn dò: "Đừng kích động, từ từ làm."
Mục Thiên Dương nặng nề gật đầu. Anh nhất định sẽ không làm vỡ, bằng không nữ nhi nghe thấy, sẽ nói anh dữ tợn . . .
Đinh Đinh Đương Đương ở trong phòng khách nhìn lén, có điểm tò mò, lại có
điểm sợ hãi. Nghĩ đến ba ba của Kiều Kiều yêu thương Kiều Kiều như vậy,
bọn chúng cũng muốn biết ba ba có thể yêu thương bọn chúng như vậy hay
không, cho nên trong lòng cũng có chút chờ mong thân cận, chính là trước mắt vẫn còn nhút nhát.
Uyển Tình
đi ra, chọt chọt vào hai cái
mũi nhỏ của bọn chúng: "Làm sao vậy? Ba ba đang rửa chén đó, các con xem ba ba thật là tốt nha. Mụ mụ cho các con ăn mặc xinh đẹp, sau đó cùng
ba ba đi đi dạo phố được không?"
Đương Đương không sao cả, Đinh Đinh trầm mặc một lát, lắc đầu.
Uyển Tình nói: "Con luôn khẩu thị tâm phi, mẹ biết mà." Sau đó đưa bé đi thay quần áo.
Đinh Đinh quả là muốn ra ngoài, trẻ con ở nhà là ngồi không yên, chỉ là
trong lòng có điểm e ngại Mục Thiên Dương. Thấy Uyển Tình đang chọn y
phục cho bé, liền nói: "Muốn mặc đồ cô mua ."
"Được." Uyển Tình lập tức mang 2 bộ quần áo trẻ em Thiên Tuyết mua ra, hỏi Đương Đương, "Con cũng mặc đồ cô mua nhé?"
Đương Đương gật đầu: "Vâng!"
Thay quần áo xong, Mục Thiên Dương cũng rửa xong bát —— đại tổng giám đốc
rửa xong vài cái bát đang giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi, bởi thật sự
sợ sẽ làm vỡ. Hoàn hảo, hết thảy bình an.
Uyển Tình dẫn đám nhỏ
từ phòng ngủ đi ra, Mục Thiên Dương thấy Đinh Đinh mặc áo khoác nhung
màu hồng, nhất thời cả người như mềm nhũn.
Thiên Tuyết cho rằng
trẻ con thì con gái phải đáng yêu, vừa cute vừa bé nhỏ mềm mại vừa trắng trẻo mới giống tiểu công chúa, cho nên chọn quần áo đều là lông xù,
trắng nõn; con trai phải soái, nên chọn áo gi lê, âu phục, chỉ là size
nhỏ xuống, đúng là một nam giới Âu Mĩ kiểu mẫu!
Kết quả Đinh Đinh Đương Đương tách ra đứng, sẽ là một giây giết 100 người; đứng chung,
quả thực là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc a, một giây số người bị
giết không phải là 100+100, mà là 100×100!
Mục Thiên Dương muốn
ôm Đinh Đinh, lại nhớ trước mắt không được, đành phải nhìn sang Đương
Đương. Lúc trước mải sốt ruột vì con gái, không nhìn kỹ Đương Đương, lúc này phát hiện Đương Đương cũng rất đáng yêu, cũng nhỏ bé mềm mại.
Con trai càng đặc sắc ở chỗ —— tiểu tử kia lông mi ánh mắt đều giống anh,
lại có thể có dáng vẻ trang trọng nghiêm túc, làm cho anh nhớ tới bản
thân mình trong gương.
"Con không vui sao?" Mục Thiên Dương nhẹ
nhàng nắm bả vai bé: "Sao không cười vậy?" Con không cần bắt chước ba ba a! Trẻ con phải cười mới đáng yêu!
Uyển Tình hừ nói: "Còn không phải anh! Với anh giống nhau như đúc!"
Mục Thiên Dương xấu hổ nói: "Anh sửa, về sau anh cười." Tuy nhiên nghe cô
nói đứa trẻ với mình giống nhau như đúc, anh có điểm hưng phấn tìm không ra, đứng lên hôn một cái lên mặt cô.
Uyển Tình nhìn trừng trừng, vừa định nói anh, Đinh Đinh đã muốn đẩy anh ra, nổi giận đùng đùng nói: "Không cho phép cắn mụ mụ!"
"Cha. . . . . ." Cha không phải cắn mẹ con a! "Cha đó là thơm, yêu thì mới
thơm. Mụ mụ không phải cũng thơm con sao? Cha cũng muốn thơm." Nói xong
liền muốn thơm bé.
Đinh Đinh đúng lúc quay lưng lại ôm lấy Uyển Tình, cả khuôn mặt đều chôn ở đùi cô.
Mục Thiên Dương than nhẹ một tiếng, đành phải ôm lấy Đương Đương thơm vài cái, xem như an ủi.
Đương Đương cảm thấy ghê tởm cứng đờ người, vươn tay nhỏ bé dùng sức lau.
Mục Thiên Dương cảm thấy bị ghét bỏ, ủy khuất nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình nói: "Nó không thích bị người ta thơm. Tuổi còn nhỏ, lại giống như người lớn, còn chú ý rất nhiều thứ . . . Nhất định là anh di truyền !"
Mục Thiên Dương nghĩ rằng, di truyền thế thì làm sao? Người không quen,
đương nhiên không thể để cho hôn tới hôn lui a! Anh muốn nói nhi tử làm
tốt lắm, nhưng mà. . . . . . Ba ba không phải người không liên quan a!
Ai, chỉ có thể chậm rãi kết thân! Hy vọng có thể mau chóng, bằng không chờ
con trai trưởng thành, có thân cũng có thể không cho hắn thơm —— thân là cha nó, anh có trực giác như vậy.