Uyển Tình hoảng sợ, trừng to mắt sợ hãi: "Tôi không biết anh đang nói cái gì..."
Mục Thiên Dương một tay ném cô lên trên giường, bổ nhào lên ngăn chặn cô, bạo lực xé rách quần áo của cô. Chỉ một lát, toàn thân cô trần trụi, mà hắn vẫn đang chỉnh tề.
"Không phải mùi của tôi, em làm sao có?" Mục Thiên Dương bóp trụ cổ của cô, không nghĩ qua là có thể làm cho cô bị mất mạng.
Hai hàng lệ từ trong mắt của Uyển Tình chảy xuống, cô không biết... Không biết... Cô nơm nớp lo sợ há mồm: "Tôi... Tôi không biết... Tôi không có... Tôi không dám a..."
Hắn nghĩ cô trộm nước hoa của người ta sao? Cô nào dám? Nào dám...
Đột nhiên, cô nghĩ tới, đưa tay cầm tay hắn: "Tôi nhớ ra rồi..."
Tay của Mục Thiên Dương nới lỏng một ít: "Nói!"
"Là mùi của sữa tắm! Tôi ở chỗ giáo viên tắm một lần..." Sữa tắm của giáo viên không giống với nơi này.
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, hơi thở trên người phát ra càng thêm nguy hiểm.
"Có người dùng nước đục giội tôi!" Uyển Tình vội vàng nói chuyện ban ngày cho hắn, "Không tin anh hỏi Mục Thiên Tuyết! Cô ấy cũng biết!"
"Giáo viên là nam hay nữ?"
"Nữ! Anh vẫn là có thể hỏi Mục Thiên Tuyết!"
Tức giận rốt cục tiêu tán, Mục Thiên Dương xoay người ngồi dậy: " Đi tắm ngay!"
Uyển Tình khổ sở đứng lên, đi vào phòng tắm. Mười phút sau, cô bọc khăn tắm trở lại bên người Mục Thiên Dương. Sợ hãi không tắm sạch, lại xịt chút nước hoa.
Ai ngờ, Mục Thiên Dương nói: "Rửa mùi nước hoa đi!"
Uyển Tình đành phải lại đi tắm rửa.
Lần này lại đây khi, cả người giống như con rối, tóc còn hơi ướt.
Mục Thiên Dương đặt cô lên giường, kéo dây lưng của mình ra...
Phát hiện ngoài khăn tắm cô cái gì cũng chưa mặc, hắn tươi cười, tựa hồ vừa lòng không ít. Nâng một chân cô lên...
"A..." Uyển Tình than nhẹ, đau quá...
Cô bám víu bờ vai của hắn, khó chịu nhẫn nại.
Mục Thiên Dương cười, động tác rất là ôn nhu: "Ngày
hôm nay của em thật đặc biệt, đầu tiên là bị bạn học giội, sau lại bị Thiên Tuyết đánh, hiện tại lại bị tôi..."
"A..." Uyển Tình nhìn hắn, mặt đỏ hồng dựa vào ngực hắn.
Bộ dạng này của cô, tự nhiên so với nhẫn nại rơi lệ càng làm cho hắn vừa lòng hơn. Hắn hôn môi, mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Đầu còn đau không?"
"Không đau ..."
"Phía dưới thì sao?" Vừa mới làm như vậy, không biết đau bao nhiêu.
Uyển Tình cứng đờ một chút, tay cầm quần áo của hắn nhịn không được nắm chặt: "Còn... Có một chút..."
Mục Thiên Dương vừa nghe, cũng chậm rãi để ý ma sát . Uyển Tình nhẹ nhàng mà rên rỉ, chịu nhịn đau đớn. Mấy phút sau, thống khổ biến thành vui thích, hô hấp nhịn không được dồn dập, âm điệu rên rỉ cũng thay đổi.
"Ừm..." Cô cắn môi dưới, không muốn tiết lộ tình huống của mình.
Nhưng Mục Thiên Dương đã muốn nghe thấy, ái muội hỏi cô: "Thoải mái sao?"
"Ừm..." Uyển Tình không biết làm sao trả lời hắn.
Tốc độ hắn nhanh hơn: "Bảo bối, nói cho tôi biết!"
"A..." Uyển Tình không có cách nào khác lại tựa vào hắn trong lòng ngực, nằm ngã vào trong chăn, "Ừm... Ách..."
"Bảo bối!" Âm thanh của Mục Thiên Dương có một cỗ hơi thở nguy hiểm.