Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Làm Con Gái Khóc


trước sau



Lúc sáng sớm đi xe buýt đã bị người ta chụp hình, người chụp vốn cảm thấy một nhà 4 người quá đẹp đi, quả thực là trai tài gái sắc, lựa chọn toàn những điểm ưu tú để di truyền!

Sau khi được đưa lên blog, rất nhiều người nói ảnh chụp không phải trên xe buýt mà giống như ở bối cảnh quay phim điện ảnh —— nam rất soái, nữ thật đẹp, mấy đứa nhỏ cũng quá đáng yêu đi?!

Tiếp theo có người phát hiện ——người nam mặc Armani này!

Armani? Phải là người có tiền rồi?

Lại có người nhận ra —— tránh ra! Người nam này là Mục Thiên Dương a! Mục tổng đã kết hôn khi nào? Người phụ nữ đó là ai? Đứa nhỏ là của anh ta sao? Có phải là long phượng thai không . . .

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người điên cuồng truyền nhau. Người trên mạng còn tự tung tự tác đưa tin, tất cả hoạt động nào mua món đồ chơi, xem phim, đi ăn, mua quần áo. . . đều có người phát hiện. Một ngày này, toàn bộ Internet vì Mục Thiên Dương mà điên cuồng?

Đến khi bức ảnh một nhà 4 người mặc đồ giống nhau bên đường bị tung lên, sự điên cuồng càng lên tới đỉnh điểm! Một bộ phận điên cuồng là vì —— đây chắc chắn chính là người phụ nữ của Mục Thiên Dương, con của Mục Thiên Dương a! Bằng không hắn làm sao chịu mặc? Một bộ khác phận là điên cuồng là vì —— rất soái ! Rất đẹp! Rất đáng yêu!

Mục lão gia không lên mạng, nhưng giữa trưa ông đã biết, so với Thiên Tuyết, Thiên Thành còn biết trước.

Mục Thiên Dương tốt xấu là đại tổng giám đốc của một công ty, nhất cử nhất động đều đại diện cho hình tượng của công ty, ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty. Đầu tiên khi ảnh chụp xuất hiện thì không đến nửa giờ, trong công ty đã có người đã phát hiện. Tin tức càng xuất hiện nhiều, thì gần như trong vòng 1 phút, ngay cả bảo vệ ngoài tòa nhà đều biết đến tin tức này.

Phòng phụ trách quan hệ công chúng cảm thấy đầu như muốn vỡ ra! Có phủ nhận vẫn là thừa nhận, cần phải nhanh chóng cách trả lời a, bọn họ phải giải thích với người ngoài thanh minh với nhà nước a! Nhưng xem tổng giám đốc tự thân xuất mã, nhất định là muốn thừa nhận đi? Nhưng vấn đề là, nữ nhân kia là ai a? Đứa bé kia là ai a?

Người quản lí phòng quan hệ công chúng bay nhanh tới bộ phận văn phòng cấp cao, ở đây cũng biết rồi, Hàn bí thư đang hỏi Văn Sâm.

Hàn bí thư thân là thư ký của chủ tịch, rất nhiều cuộc điện thoại tư của Mục Thiên Dương cũng là cô nghe. Chỉ trong vòng vài phút, rất nhiều lão tổng của các công ty gọi điện thoại tới hỏi —— tổng giám đốc của các ngươi khi nào thì kết hôn? Sao lại không nhận được thông báo vậy?

Điện thoại của cô gần như muốn nổ tung luôn?

Văn Sâm kêu bọn họ bình tĩnh trước đã.

Người quản lí phòng quan hệ công chúng nói: "Trên trang web của chúng ta cũng muốn sập luôn, quá nhiều người hỏi!" Bình thường có chuyện gì mới cũng không mấy ai quan tâm, hôm nay quá điên cuồng, hoàn toàn chống đỡ không được a!

Văn Sâm nghĩ nghĩ nói: "Anh nói chờ hỏi qua tổng giám đốc sẽ nói lại cho mọi người đi."

"A? Đó không phải là thừa nhận?"

Chính là ngầm thừa nhận! "Mục Thiên Dương lần này ngầm thừa nhận! Thời điểm đâm lao phải theo lao, cũng chỉ có thể kết hôn … Ai da, bạn học cũ, ngươi không được nói ta không giúp ngươi a ~

Văn Sâm đuổi những người cấp dưới ra ngoài, gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Mục Thiên thành lại gọi cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết vừa mới nghe điện thoại của Mục Thiên Dương —— Mục Thiên Dương hỏi cái gì mà kẹo nào thì tốt.

Hai người sợ hãi Mục lão gia nghe được tin tức sẽ kích động, vội vã chạy về nhà! Mục Thiên Thành làm Trâu Tranh cũng quên mất, Trâu Tranh chính mình chạy tới —— ngày lễ ngày tết muốn tới trước mặt người già sắm vai vợ chồng ân ái a!

Thiên Tuyết cùng Thiên Thành chạy vào cổng nhà, Mục lão gia đã nhận được điện thoại —— là cổ đông của công ty gọi tới. Sau khi Mục lão gia nghe xong, xoay người liền hỏi Thiên Tuyết cùng Thiên Thành. Mục Thiên Thành sợ bị phạt, khai còn nhanh hơn người khác!

Mục lão gia nghe nói Uyển Tình đã trở lại, còn có chắt, quá mức mừng vui, thiếu chút nữa không nói được gì ngất xỉu. Chờ bình tĩnh lại, ông đầu tiên là muốn gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, nhưng lại cảm thấy không nên quấy rầy bọn họ. Dù sao hôm nay là tiết Nguyên tiêu, khẳng định sẽ trở về, ông trước tiên lên mạng,
xem bọn chúng đang làm cái gì đây!

Kết quả ông ngắm ảnh chụp mấy đứa nhỏ tới muốn đui mù, ngắm mãi ngắm mãi... Nhìn đến khi Thiên Tuyết nhắc nhở ông "Có ảnh mới" , ông lại đổi sang ngắm ảnh mới! Cứ như vậy, ngắm cả nửa ngày!

Rốt cục tới giờ cơm chiều, chờ mong Mục Thiên Dương phán trở lại, mà trông mòn con mắt không thấy anh dẫn mấy đứa chắt tới?!

Mục lão gia tức giận đến muốn đánh người: "Con dám không dẫn chắt ta cùng cháu dâu ta về nhà!"

Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: "Uyển Tình nói cô ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Còn cần chuẩn bị cái gì? Cũng không phải mới lần đầu!" Mục lão gia giơ lên quải trượng đập xuống: "Ta hôm nay không thấy được Đinh Đinh Đương Đương, ta với ngươi liều mạng! Không đúng, ta không cho ngươi ăn cơm!"

Mục Thiên Dương thế là thoát!

Dù sao anh cũng nghĩ muốn đưa Uyển Tình về nhà, vừa vặn lấy cớ đi đón cô! Đến bên Uyển Tình, anh còn giả bộ đáng thương: "Uổng anh còn lo lắng thân thể của ông, kết quả ông trên đe dọa dưới khiêu khích đuổi anh chạy lòng vòng! Này làm sao là tám mươi tuổi? Rõ ràng là mười tám tuổi!"

Uyển Tình bất đắc dĩ phải thuận theo: "Được rồi, đó là ông của anh mà."

"Hừ ~ ông nếu không phải ông anh, anh sẽ không để ý tới!"

"Anh không được dạy hư trẻ nhỏ. . ."

Mục Thiên Dương lập tức ngồi xổm người xuống, ôm Đinh Đinh Đương Đương: "Chúng ta đi gặp cụ nội được không?"

Đinh Đing đẩy anh ra, lôi kéo Uyển Tình.

Đương Đương nói: "Được."

"Chúng ta đây xuất phát!" Hắn sờ sờ đầu Đinh Đinh, ôm lấy Đương Đương.

Được nửa đường, Đương Đương mặt đỏ lên, kéo ống tay áo Uyển Tình nói: "Mụ mụ. . . Con muốn đi tiểu."

Uyển Tình lặng đi một chút, nhìn lái xe phía trước nói: "Phía trước có cửa tiệm Fastfood, ngừng nơi đó!"

Sau khi dừng xe, cô nói với Mục Thiên Dương: "Em dẫn con đi, anh trông Đinh Đing."

Mục Thiên Dương gật đầu, nhìn cô vào tiệm Fastfood, quay đầu muốn cùng Đinh Đinh bồi đắp cảm tình.

Đinh Đinh nhìn hắn liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn con chó nhỏ trong lòng. Anh nhìn đó chỉ là một con chó con què chân, nghi hoặc hỏi: "Đinh Đinh, con chó này cũng không đáng yêu gì, con còn ôm nó làm gì?"

Đinh Đinh nhìn anh một cái, không để ý tới anh.

Anh cảm thấy thực bị thương, tận tình khuyên bảo: "Nó xấu lắm, chúng ta thả nó xuống đi. Ba ba không phải mua cho con rất nhiều đồ mới sao?"

Đinh Đinh vừa nghe, miệng bẹt ra, hốc mắt đỏ: "Chú mới xấu. . . . . . Uông Uông đáng yêu nhất!"

"? ? ? ! ! ! !" Anh đành bỏ qua vậy! Đã xảy ra chuyện gì chứ?!

"Oa ——" Đinh Đinh khóc lớn, xoay người muốn xuống xe.

Mục Thiên Dương vội vàng tóm lấy bé: "Không khóc không khóc, Đinh Đinh không khóc nga, ba ba không mắng con a. . . Con làm sao vậy? Mau nói cho ba ba."

"Buông ra. . . . . ." Đinh Đinh khóc hô, "Cháu không cần chú. . . Chú là người xấu!"

"Ba ba là người tốt a!" Đinh Đinh xoay lộn xộn, anh không có cách nào khác, đành phải ôm chặt bé, "Chúng ta chờ mụ mụ trở về được không?"

Vài phút sau, Uyển Tình trở về, kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Đinh Đinh đẩy Mục Thiên Dương ra, nhào vào trong lòng cô: "Mụ mụ, về nhà."

"Chúng ta đi gặp cụ nội nga." Cô ôm chặt Đinh Đinh, để Đương Đương ngồi vào trong lòng Mục Thiên Dương, sau đó hỏi Mục Thiên Dương: "Sao lại thế này?"

Mục Thiên Dương vẫn còn buồn bực, anh căn bản không biết a! Anh ủy khuất chỉ vào trong lòng Đinh Đinh: "Còn không phải do nó. . ."

"Nó làm sao vậy?" Uyển Tình kinh hãi, đây chính là thứ quan trọng nhất trong lòng Đinh Đinh!

Mục Thiên Dương nói: "Anh nói con chó này xấu. . ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện