Uyển Tình cúi đầu, rửa cho con, kéo bọn chúng ra ngoài: “Anh vào đi.”
Mục Thiên Dương thở dài, đi vào rửa mặt đánh răng, được một lúc, nghe được Đinh Đinh Đương Đương nói muốn về nhà.
Uyển Tình nói: “Đợi ba ba rửa mặt xong, chúng ta cùng xuống lầu, phải nói
trước với cụ một tiếng, .... sau đó để ba ba đưa chúng ta về có được
không?”
Hai đứa không tình nguyện trả lời: “Được.”
Lúc Mục Thiên Dương đi ra, nói với Uyển Tình: “Để anh thay bộ quần áo khác.”
Uyển Tình thấy anh mặc áo ngủ, vội nói: “Để em dẫn bọn chúng xuống trước.”
Mục Thiên Dương túm chặt cô: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy? Chờ anh cùng đi.”
Uyển Tình bỏ anh ra: “Anh nhanh thay đi, em đi xem bọn chúng.” Đinh Đinh
Đương Đương ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi trò chơi mà chỉ có bọn chúng mới hiểu.
Uyển Tình đi qua, hai đứa dừng lại, hì hì cười: “Mẹ,... mẹ...”
“Làm gì thế? Làm chuyện xấu hả?” Kêu nghe có vẻ nịnh nọt như thế.
“Mẹ đã quên kể chuyện xưa?” Đinh Đinh nói.
“Tối hôm nay kể có được không?”
“Được.” Hai đứa dựa vào người cô, Đinh Đinh ngéo ngéo chó nhỏ trong tay, quay
đầu nhìn Mục Thiên Dương, vừa lúc anh cởi hết quần áo xuống, lộ ra lưng
trần, bé lập tức hửng mũi lên: “Xấu hổ quá!”
Uyển Tình nhìn lại, cười che kín mắt của bé: “Vậy mà con vẫn xem!”
Đinh Đinh dừng giây lát nói: “Con lại không biết....”
Uyển Tình hôn lên mặt nó, đợi Mục Thiên Dương đi qua mới kéo bọn chúng đứng
lên. Đi đến cửa thang lầu, Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, Mục Thiên Dương
cũng muốn ôm Đương Đương.
Đương Đương từ chối: “Tự con đi.” Sau đó đỡ lan can, một bậc lại một bậc đi xuống.
Đinh Đinh nói: “Con cũng muốn tự đi.”
Uyển Tình đặt bé xuống: “Cẩn thận đấy...”
Đinh Đinh ừ một tiếng, đuổi theo anh trai của bé. Đương Đương đã cố ý dừng lại chờ bé, bé vừa đến, hai người liền nắm tay nhau.
Uyển Tình nói: “Không cần dính lấy nhau, hai đứa vịn tay vào lan can, đến dưới lầu lại nắm lấy.”
Hai đứa đành phải buông ra, chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Uyển Tình than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nắm lấy bả vai của cô, vừa đi vừa nói: “Em cần phải giúp anh, con gái
lại không để ý tới anh rồi.”
“Con bé thật sự thích Uông Uông, em
thật sự không có cách nào. Qua vài ngày đi, qua vài ngày là được rồi,
trí nhớ của trẻ con rất kém, đã quên được thì tốt.”
Mục Thiên
Dương buồn bực muốn chết, hỏi: “Bọn chúng còn có cái gì cấm kỵ, em sớm
nói cho anh biết, miễn cho anh lại mắc sai lầm!”
“Không có, không có... đừng lo lắng, bọn chúng không mang thù!”
Ăn điểm tâm xong, Mục lão gia và Thiên Tuyết đi đến hoa viên dạo chơi. ở
bên cạnh lũ trẻ, Mục lão gia haonf toàn biến thành một lão ngoan đồng,
mà đây còn lại chắt bảo bối của ông, chúng muốn ông làm cái gì ông liền
làm cái đó! Không tồi là hai đứa vô cùng hiểu chuyện, không mù quáng lăn qua lăn lại.
Thiên Tuyết cũng giống trẻ con, đào rỗng não đem
mình chuyển về thời thơ ấu để chơi với bọn chúng. Vốn là trên mắt đất
nhảy ô vuông, hai đứa trẻ nhảy một lúc lại không thích, cô bắt đầu thổi
hơi bong bóng. Hia đứa này thích, ở trong hoa viên chơi đến trưa.
Uyển Tình thấy bọn họ chơi đùa vui vẻ, lại xấu hổ phải mang về nhà rồi.
Sau cơm trưa, Đinh Đinh lại đến hoa viên ngắm hoa, ngắt lấy một đóa đeo lên đầu Uông Uông. Uông Uông không có tóc, mang lên không ổn lắm, Thiên
Tuyết lục tìm kẹp tóc cho nó trụ lại. Đinh Đinh lại lấy hoa đeo cho
Thiên Tuyết, sau đó là Uyển Tình, Ngô Nhã, và chính bé, người hầu trong
nhà mỗi người một đóa.
Mục lão gia cũng muốn đeo, liền bị Thiên Tuyết ngăn lại.
Uyển Tình thấy tất cả mọi người đều vui vẻ, khó mà nói lời mất hứng, lặng lẽ nói với Mục Thiên Dương: “Buổi tối lại ở đây thì rất bất tiện.”
“Có gì bất tiện?” Mục Thiên Dương không hờn giận nói.
“Buổi tối con muốn tắm rửa, muốn thay quần áo... nhỡ đâu đái dầm? Quần áo cũng chưa thay...”
“Bọn chúng vẫn đái dầm à?” Mục Thiên Dương kinh hãi.
“Mới hơn hai tuổi.” Uyển Tình nói.
“A...” mỤC Thiên Dương yếu kém rên một tiếng, trong lòng như có sóng to gió
lớn: Chẳng lẽ lúc mình hơn hai tuổi vẫn còn đang đái dầm! Mình, cái này
nhận thức quá muộn, anh có
chút bị đả kích.
“Anh nói làm sao bây giờ?” Uyển Tình hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?”
“Vấn đề có về hay không.”
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Mục lão gia, nói: “Ở đây chơi hai ngày đi, con cần cái gì, anh đi lấy giúp em!”
“Em sợ anh không tìm thấy.”
“Chúng ta cùng đi.”
Uyển Tình có phần xoắn xuýt: “Nhỡ đâu con muốn tìm em thì sao? Đã trễ thế này, không bằng trực tiếp dẫn bọn chúng trở lại...”
“Em chính là muốn trở về đi?” Mục Thiên Dương vùi đầu vào khuỷu tay, cực kỳ buồn bực.
Uyển Tình sửng sốt, biến anh tức giận, nhưng cô suy xét... Ai! Cô cũng không nói . chẳng lẽ cô thật sự quá chú trọng cành rìa cành cuối sao? Lại vì
vẫn làm mẹ mà trở nên dài dòng rồi hả? Chẳng lẽ vốn dĩ là như thế?
Đột nhiên cô cực kỳ mê mang, giống như đã quên mất dáng vẻ cô lúc trước.
Mục Thiên Dương vươn tay bắt lấy cô, xoay người ôm cô vào lòng: “Chuyển đến đây đi.”
Uyển Tình kinh ngạc một chút, nhàn nhạt nói: “Đây không phải chỉ là chuyện của hai người.”
“Uhm.” Mục Thiên Dương buông cô ra: “Đêm nay vẫn ở đây, ngày mai trở về đi.”
Uyển Tình gật đầu.
Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Mục Thiên Dương nói muốn đưa cô trở về, Mục
lão gia mất hứng: “Trở về làm gì? Nơi này cũng là nhà!”
Mọi người sửng sốt một phen, Thiên Tuyết nói: “Ông nội, chỗ của Uyển Tình vẫn còn đồ để thu dọn!”
“Để Thiên Dương đi thu dọn, Uyển Tình và con wor lại đây nghỉ ngơi.”
Uyển Tình suy nghĩ giây lát liền nói, bỗng dưng đứng lên: “Cháu muốn nhìn mẹ cháu, cháu vẫn chưa nhìn qua bà ấy.”
Mục lão gia im lặng giây lát, bỗng nhiên đứng lên: “Cháu theo ông tới đây một phen.”
Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Uyển Tình đứng lên, đi theo ông.
Đinh Đinh Đương Đương muốn theo sau, Mục lão gia nói: “Không có việc gì, để
chúng đi theo, con luốn thích tìm mẹ.” Nói xong không nhịn được cười.
Hai đứa trẻ cũng cười, ngọt ngào hô cụ. Mục lão gia vui vẻ, thật muốn ôm
bọn chúng lên lầu, đúng là người gia rồi, tự biết sức của mình.
Mục Thiên Dương hỗ trợ ôm con lên thư phòng trên lầu, ngoan ngoãn rời đi.
Mục lão gia hỏi Uyển Tình: “Đều đã trở lại rồi, không có tính toán gì sao?”
Uyển Tình sửng sốt: “Tính toán?”
“Uhm. Cháu còn trẻ như vậy, chủ yếu là nên có quy hoạch đối với cuộc đời của mình, không thể sống u mê hồ đồ rồi?”
Uyển Tình phát lạnh trên lưng, quả nhiên là ông không tính toán tiếp nhận
chính mình: “Vốn dĩ cháu muốn tìm một công việc, để nuôi lớn Đinh Đinh
Đương Đương...”
Mục lão gia giơ tay, ngăn cản cô nói tiếp: “Cháu
nghĩ sai ý ông rồi, trước mắt cháu và Thiên Dương kết hôn đi, hiện giờ
người ở bên ngoài cũng đã biết rõ, cũng cần phải có cách nói với bên
ngoài.”
“Bên ngoài?”
“Mục Thiên Dương mang cháu theo đi dạo một vòng, chỉ sợ toàn bộ thế giới đã biết.”
Uyển Tình thở dốc vì kinh nngacj, bỗng nhiên có một loại cảm giác là do anh
cố ý. Nhưng là, lúc ấy khẳng định là anh không nghĩ được nhiều như thế.