Uyển Tình nghĩ đến
chính mình chưa học xong đại học, trong lòng dâng lên một cảm giác mất
mác và áy náy, mất mác là chính mình, áy náy là với Từ KHả Vi. Cô không
được tự nhiên nói: “Hôm nào đi...”
Thiên Tuyết thất vọng thở ra,
mở túi ra, lấy ra một chống máy bay: “Vốn dĩ là vé máy vay của các cậu,
nghĩ muốn cho cậu một bất ngờ, mình còn tưởng là cậu sẽ thích.”
“Mình...” Uyển Tình có chút xấu hổ.
Mục Thiên Thành ngẩng đầu: “Đi thôi đi thôi, hàng năm anh cả vẫn ngây ngốc
rất nhiêu thời gian ở bên đó, em có thể đi kiểm tra một chút, nhìn xem
trên giường có tóc dài gì đó không...”
Thiên Tuyết đá anh một cước: “Cút sang một bên đi, không được nói xấu anh của em...”
“Ô, anh cũng là anh của em đấy! Mà chính em vừa rồi cũng nói xấu...”
Thiên Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn anh, anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Thiên Tuyết lại loi kéo UYển Tình: “Đi đi, thừa dịp mình còn chưa khai
giảng, đi qua còn có thể chơi vài ngày. Mình nói cho cậu biết, mình có
thứ muốn cho cậu xem... cậu không đi nhất định sẽ hối hận!”
“Thứ gì chứ? Bạn trai hả?” Uyển Tình buồn cười hỏi.
Mục Thiên Thành lập tức vãnh tai: Chắc chắn là Thiên Tuyết có bạn trai rồi! Nhưng vô cùng bí mật, không bắt được bao giờ! Anh đi theo dõi điều tra
thì không tốt, nếu bị cô biết được, bị chết thảm ngay...
Thiên Tuyết nói: “Cậu đến, mình sẽ cho cậu gặp!”
“Anh cũng đi!” Mục Thiên Thành vội nói: “Các em phụ nữ và trẻ em ra khỏi cửa quá nguy hiểm, anh đi theo bảo vệ các em! Anh chắc chắn đủ tư cách, bảo hộ tổng thống cũng đủ tư cách!”
“Đi được, ĐI được, đi thôi!” Thiên Tuyết nói, kêu bọn trẻ ra: “Chúng ta đi máy bay được không?”
“Mình còn chưa đồng ý!” Uyển Tình kêu lên./
“Đi mà.” Thiên Tuyết quấn quýt làm phiền: “Cậu lo anh mình phải không? Cùng lên xe, cậu gọi cho anh ấy là được!”
“Con cần phải mang theo vài thứ, ra cửa rất bất tiện...”
“Đến bên kia rồi mua, rõ ràng chỉ có một điểm, đừng kì kèo mè nhao! Cậu muốn thu dọn cho tốt, đừng có rảnh, chờ cậu thu dọn xong, lúc rảnh, lại
không tìm thấy lạc thú nữa! Anh họ, ẵm bọn trẻ, chúng ta xuất phát
thôi!”
Uyển Tình bị kéo ra cửa, lẩm bẩm nói: “Sao mình lại cảm giác như các cậu cố ý?”
“Ha ha ha, là sao? Chúng ta là bạn tốt nhất, sao anh có thể không cho cậu gặp mình?”
“...” Nào có, gần đây sự việc rất nhiều.
Mục Thiên Thành căm giận nói: “Anh ấy hơi quá đáng! Nhìn thấy anh là đánh,
bố trí cho Văn Sâm làm việc vất vả, biến thành anh... hừ! Anh chỉ muốn
tách bọn em ra một lycs, đến sân bay hãy gọi cho anh ấy, tự nhiên phải
đuổi theo thôi, ai hiện giờ nghĩ chỉnh anh ấy cũng không tồi...”
Vừa rồi còn nói lên xe thì gọi điện thoại, này đúng là quá đáng rồi!
Khi sắp đến sân bay, điện thoại của UYển Tình kêu lên. Thiên Tuyết thấy là
Mục Thiên Dương gọi tới, vội vàng đoạt lấy: “Hello, anh à, em đưa Uyển
Tình đi chơi rồi.. ở đâu à? Chúng em còn chưa đến, đến nơi gọi lại cho
anh nhé!”
Cúp điện thoại, điện thoại trả lại cho Uyển Tình. Một
lát sau, Mục Thiên Dương lại gọi đến, Thiên Tuyết nói chuyện với bọn
trẻ, không đoạt lấy.
Uyển Tình bất đắc dĩ tiếp nhận: “Vâng?”
“Em lại ném anh lại...” Mục Thiên Dương thở dài.
Uyển Tình ngừng một lát, giống như thật có ý muốn bỏ anh lại, nhất thời có
chút chột dạ: “Cái đó... Thiên Tuyết muốn quay lại thành phố C, chúng ta đang ở sân bay.”
“Em đưa nó đi?”
“Cậu ấy bảo em cùng đi!”
“Em đồng ý?>”
“Em cũng muốn quay lại.” Uyển Tình nói, lộ ra một chút ưu thương nhàn nhạt: “Em ở bên đó chờ anh.”
Mục Thiên Dương dừng lại, vui mừng nói: “Được.” Cúp điện thoại, liền gọi qua mắng Thiên Tuyết.
Vừa lúc xe dừng lại, Thiên Tuyết bảo bọn họ đi vào trước, ghét bỏ nói: “Anh không biết đuổi theo sao?”
“Đương nhiên anh sẽ qu!” Mục Thiên Dương gầm thét: “Về sau lại dẫn dụ vợ anh,
anh gả em cho tên đàn ông già 50 tuổi! HongKong dài dằng dặc, tùy em
tuyển chọn!”
“...Anh dám!”
“Hừ!”
Hai người cộng lại nhanh đến 60 tuổi, lại vẫn dỗi nhau như Đinh Đinh Đương Đương.
Thiên Tuyết thở phì phì sinh khí, dụng tâm lương khổ nói: “Ngu ngốc! Em vì
tốt cho anh, nếu không thì anh có thể thu xếp đưa cô ấy qua sao?”
“Anh khuyên cô ấy qua làm gì?”
“KJhông phải anh vẫn có một kinh ngạc muốn dành cho cậu ấy sao? Hiện giờ không
thể tính
là bất ngờ, nhưng cũng có thể dùng được?”
“Kinh ngạc gì?”
“Khu Lan Nhã Đình cư.”
Mục Thiên Dương dừng giây lát, bỗng nhiên nhớ lại chiếc nhẫn lần trước cầu
hôn, tín vật cùng UYển Tình đều đẻ lại thành phố C, không trách cô, cảm
động đến rơi nước mắt nói: “Vậy trước tiên giúp anh chăm sóc cô ấy một
chút, anh lập tức tới ;liền.”
“Uhm.” Thiên Tuyết lãnh diễm cao quý lên tiếng, xoay người bước vào đại sảnh sân bay.”
Máy bay của bọn họ sắp cất cánh, Mục Thiên Dương còn đang lái xe trên
đường. Chờ máy bay của bọn họ đáp xuống thành phố C, nhận được điện
thoại của Mục Thiên Dương, anh buồn bực nói: “Hai giờ nữa anh mới lên
máy bay...”
Uyển Tình nói: “Em chờ anh.”
Thiên Tuyết nói: “Em sẽ chăm sóc chị dâu và cháu nhỏ!”
Mục Thiên Thành nói: “Yên tâm, có em chăm sóc bọn họ!”
Mục Thiên Dương: ... Như thế nào cảm thấy lời nói của bọn họ có vị giống
như lên mặt bọn họ đang ở cùng một chỗ. Tất nhiên, ngoài Uyển Tình.
Anh than nhẹ một tiếng, bảo Uyển Tình đưa di động cho con, đinh Đinh vẫn
không chịu để ý đến anh, Đương Đương hô một tiếng ba, học Uyển Tình nói: “Bọn con chờ ba...”
Cúp điện thoại, mấy người gọi xe đến Y Toa
Bối Lạp, uyển Tình nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không có gì khác so
với vài năm trước. Trong Y Toa Bối Lạp, má Trương đã bị đuổi việc sau
khi Thiên Tuyết tốt nghiệp. Phòng của bà ấy tuy nhỏ, nhưng có thể vừa
vặn cho Mục Thiên Thành ở lại, để anh không cần ở ngoài khách sạn. Nhà
cửa này bình thường không ai ở, lần trước chỉ có Thiên Tuyết tới nghỉ
ngơi một chút. Hiện giờ phát hiện khắp nơi đều là bụi, gọi điện thoại
kêu người giúp việc theo giờ tới quét dọn.
Uyển Tình nhìn chung
quanh, dương như giống hệt lúc cô rời đi, quen thuộc đến mức cô muốn
khóc. Thiên Tuyết nói: “Vốn là chủ cho thuê nhà muốn thu lại, anh liền
nâng giá thuê tiếp. Chuyển nhà có thể dễ dàng, nhưng anh vẫn muốn cậu
trở về rồi mới chuyển đi.”
Uyển Tình gật đầu, đi vào phòng của cô và anh, phát hiện ở vị trí cửa có một chiếc rương hành lý, bên trên vẫn dán mác của sân bay.
Con ở sau lưng cô, tò mò ló đầu ra xem.
Thiên Tuyết thấy bọn chúng đứng ở cửa, nhìn thấy thùng sửng sốt một chút nói: “Ngày đó anh trở về từ Châu Phi, tới nơi này trước rồi mới về thành phố A.”
Uyển Tình hỏi: “Cậu gọi anh ấy về?”
Thiên Tuyết ngừng một lát, cười nói: “Mình nhớ cậu thôi, không phải lúc ấy cậu sợ Trâu
Tranh sao? May mắn mình ra tay, nếu không thì không biết cậu trốn đi
đâu? Chúng ta lại vẫn hoàn toàn không biết tại sao lại như thế, giống
như một vòng tròn luẩn quẩn?
Uyển Tình bật cười, lại giải thích: “Lúc ấy không muốn ỷ vào con là của anh ấy mà đi phá hoại hạnh phúc gia đình anh ấy.”
“Cậu nên tin tưởng anh mình?”
Uyển Tình im lặng giây lát, thở dài: “Chỉ có thể trách tín nhiệm của mình
dành cho bản thân và mọi người đã quá ít rồi... Uhm, đi một ngày đàng,
học một sàng khôn.” Về sau, cô chỉ sợ sẽ mãi mãi vững tin một lòng.