Uyển Tình tỉnh lại, ngửi được một cỗ hương vị tươi mát sau khi tắm, còn có thoang thoảng mùi rượu. Cô hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Mục Thiên Dương không trả lời, đem cô ôm chặt, ủy khuất nói: "Vợ à, anh thiếu chút nữa bị người ta chiếm tiện nghi rồi đó …"
Uyển Tình sửng sốt một lát mới hiểu được, mạnh mẽ quay đầu: "Ai?!"
Khẩu khí của cô thập phần hung ác, làm thỏa mãn lòng BT (editor: mình nghĩ
là biến thái @@) của Mục Thiên Dương. Anh cười giống như một con mèo
tinh ranh: "Vợ à đừng nóng vội, là chuyện ngoài ý muốn, anh không làm gì có lỗi với em hết …"
Uyển Tình cảm thấy mình bị anh trêu chọc, thực căm tức nói: "Không cho phép cợt nhả! Thành thật khai báo ra đây!"
"Nga …" Mục Thiên Dương lập tức thuận theo nói "Là ở công ty của Sở Duy. Một người phụ nữ mặc váy dài thật dài, bị người ta giẫm lên, cả người liền
ngã té ngã. Bản thân anh xui xẻo, vừa vặn đứng ngay bên cạnh cô ta …"
"Hai người ngã thành cái dạng gì ?"
"Anh cũng muốn né tránh ." Mục Thiên Dương nói, "Bất quá xung quanh nhiều
người như vậy, anh chỉ có thể phát huy phong độ thân sĩ đỡ cô ta một cái …Hoàn hảo là anh nâng, bằng không vạn nhất kìm lại không được, khẳng
định sẽ bị cô ta hôn!"
"Anh bị cô ta hôn?" Uyển Tình ê ẩm hỏi.
"Không có!" Mục Thiên Dương kiên quyết trả lời, "Anh biết, con người anh hết
thảy đều là của em, tại sao lại có thể để cho người khác nhúng chàm
đây?"
Uyển Tình đột nhiên cảm thấy anh thật nhàm chán: "Nếu không có việc gì, anh nói với em làm chi? Ồn ào ~"
Mục Thiên Dương thở dài: "Anh sợ vạn nhất thành chủ đề bàn tán a … Không
bằng anh khai báo trước, miễn cho em lại nghi thần nghi quỷ."
Uyển Tình sửng sốt, vòng tay qua ôm lấy anh: "Ưm, em biết rồi." Cô thiếu
chút nữa đã quên, nhất cử nhất động của anh, đều giống như ngôi sao, đều đặt dưới ánh đèn flash.
Mục Thiên Dương lập tức ôm lấy cô, ở trên cổ cô mút hai cái, tay đồng thời đi xuống. Uyển Tình đè tay anh lại: "Anh làm gì đó?"
"Đói, khát!" Mục Thiên Dương tiếc lời nói từng chữ một.
Uyển Tình thiếu chút nữa nhịn không được muốn một chưởng đem anh đánh bay.
"Anh thành thật một chút đi, bọn nhỏ đang ngủ."
"Chúng ta đi phòng tắm." Mục Thiên Dương nói là làm liền, muốn ôm cô xuống giường.
"Không cần …" Uyển Tình thấp giọng kêu một tiếng, "Em sợ lạnh!"
"Vợ à …"
Uyển Tình đối với xưng hô này còn chưa thích ứng, nhưng thật ra anh càng kêu càng thích chí. Cô bất đắc dĩ nói: "Tùy anh!"
Mục Thiên Dương lập tức vui rạo rực đem cô ôm vào phòng tắm, giải quyết khát vọng chồng chất mấy ngày nay.
Trong phòng tắm có nhiều cái không tiện, hai người thơm thơm thảo thảo một
lần liền trở lại ngủ. Mục Thiên Dương âm thầm cầu nguyện, Bảo Bảo nhanh
chút lớn lên, trưởng thành thì phân giường ngủ với mẹ đi a …
Sáng sớm dậy, mặc quần áo tử tế cho hai đứa nhỏ xong, đánh răng rửa mặt
xong, Uyển Tình đang định đi nấu cơm thì Mục Thiên Dương nghe điện thoại xong, xoay người nói với cô: "Anh đi tới công ty, không cần làm cho
anh."
"Được." Uyển Tình gật đầu, hỏi "Chúng ta khi nào thì trở về?"
"Ừm … Em muốn khi nào?" Dường như có chuyện gì đó chưa làm! Mẹ nó, thật nghĩ không ra nha!
"Theo ý anh đi." Uyển Tình nói.
Mục Thiên Dương gật đầu: "Chuyện đó để tối nói sau, anh đi trước đây."
Anh mới vừa đi vài phút thì Thiên Tuyết đến đây, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa vọt vào phòng bếp: "Anh của mình đâu?"
"Đi ra ngoài rồi." Uyển Tình nói "Có chuyện gì sao? Cậu ăn sáng chưa?"
"Anh ấy chạy trốn thật mau!" Thiên Tuyết cắn răng một cái, đem một quyển tạp chí để lên bàn "Cậu tuyệt đối không thể tha cho anh ấy!"
Uyển
Tình nhìn bìa cuốn tạp chí màu sắc rực rỡ, nhớ tới Mục Thiên Dương tối
hôm qua nói như thế, đã đoán được chuyện gì xảy ra. Cô tự nhiên là tin
tưởng Mục Thiên Dương, nhìn Thiên Tuyết bộ dáng thở phì phì, cảm thấy có điểm buồn cười. Bất quá cô không thể cười, chậm rãi lau khô nước trên
tay, cầm lấy tạp chí, vừa lật vừa hỏi: "Làm sao vậy ?"
"Tự cậu
xem đi." Thiên Tuyết khe khẽ thở dài, đột nhiên không tức không vội
"Nhất định là ngôi sao tác quái, cậu không nên ngu ngốc mà tin những lời nói hưu nói vượn này! Bất quá anh ấy lại để cho người ta lợi dụng, thật sự là vô dụng, phải thật tốt dạy lại anh ấy."
Uyển Tình gật đầu, rốt cục lật đến ảnh chụp của Mục Thiên Dương, mà ở bên cạnh anh là nữ
minh tinh mà cô không xa lạ mấy—— là người hôm qua mới gặp qua Thôi
Trinh Hi!
Uyển Tình nhất thời trong lòng có chút không thoải mái. Nếu như không biết thì không sao,
hoặc là chỉ thấy trên tivi thì thôi
đi, chuyện này lại xảy ra ở ngoài đời, hơn nữa ngày hôm qua ban ngày mới thấy qua, buổi tối liền cùng người đàn ông của cô dính tai tiếng … Thật không khỏi quá khéo.
Cô nhướn mi, nhìn lướt qua trang đầu một chút, thật sự muốn nổi giận .
Mục Thiên Dương nói thật sự nhẹ a, người ta không đứng vững té trên người
anh, anh sao chưa nói bọn họ ngồi cùng một bàn ăn cơm, còn cười nói vui
vẻ a? Phi cái thân sĩ phong độ a, rõ ràng là tán gẫu thật vui, sau đó
lại thương hương tiếc ngọc đi? Hơn nữa bọn họ còn ngã thành một đoàn như vậy …
Uyển Tình đóng quyển tạp chí lại: "Trong lòng mình không thoải mái!"
Thiên Tuyết sửng sốt: "Yên tâm, anh mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với cậu đâu."
"Chỉ là mình không thoải mái." Uyển Tình khổ sở nói "Nếu là người khác thì
coi như xong, người này hôm qua lại mới gặp qua … Cậu không phải nói
Thôi Trinh Hi cũng không tệ sao?"
"Đó là ở trước mặt công chúng,
sau lưng không biết đã ngủ với bao nhiêu người đâu! Thế nhưng cô ta là
từ Hàn Quốc đến, mới hơn một năm, mỗi ngày đều có tin tức của cô ta,
cũng không thấy truyền thông vắng vẻ cô ta. Cậu nói cô ta không có chút
bản sự, sao lại có thể có cái đãi ngộ này?"
Ngôi sao sợ nhất cái
gì? Sợ nhất là không có tin tức, bị lãng quên! Thôi Trinh Hi mỗi ngày
đều bị phóng viên chú ý, có thể thấy được tiền đồ cô ta rộng lớn tới cỡ
nào! Hơn nữa cô ta là người Hàn Quốc! Hiện nay xã hội tuy rằng hay chê
bai Hàn Quốc, nhưng ngôi sao đến từ nước ngoài cũng có nhiều fan lợi
hại. Tuy nhiên công ty giải trí khẳng định vẫn là bảo hộ ngôi sao trong
nước.
Uyển Tình cười lạnh một tiếng: "Đúng, thật là có bản lĩnh!
Cô ta buổi chiều ngày hôm qua mới biết được anh cậu đã có vợ con, buổi
tối lại muốn làm ra loại sự tình này, hơn nữa anh cậu gần đây mỗi ngày
đều bị phóng viên chụp, kế tiếp hẳn là một thời gian dài cô ta đều được
chú ý tới đây."
Thiên Tuyết gật đầu: "Yên tâm, anh mình nhất định thu thập cô ả."
Uyển Tình cảm giác rất bất đắc dĩ. Thiên Dương làm sao lại cho phép người
khác lợi dụng anh đây? Cô đột nhiên không tức giận nữa rồi, đem tạp chí
quăng vào thùng rác: "Có muốn ăn sáng không?"
"Được a ~ cậu ăn của mình nhiều bữa cơm như vậy, hôm nay mình liền ăn cơm của cậu!"
"Mình khi nào thì ăn cơm của cậu ? Đều là A Thành làm !"
"Mình cùng anh ấy là một, ăn của anh ấy chính là ăn của mình."
"Cậu thật không e lệ!" Uyển Tình nhịn không được nhéo mặt của cô "Cậu bình
thường ở trước mặt anh ấy nên kiềm chế chút a. Nam nhân có tự tôn, đừng
để không cẩn thận xảy ra chuyện đáng tiếc nào."
Thiên Tuyết nghĩ
một chút, ngưng trọng nói: "Xong rồi, mình vài năm nay ở trước mặt anh
ấy đều giống như người điên, phỏng chừng anh ấy cũng đã quen rồi. Mình
đột nhiên khác đi, anh ấy khẳng định hoài nghi, mình chỉ có thể tiếp tục như vậy a"
Uyển Tình nghẹn một chút, khoát tay nói: "Vậy thì tùy cậu, dù sao anh mắt anh ấy nhìn cậu giống như muốn hòa tan cậu, cậu
điên như thế nào, anh ấy hẳn là sẽ không để ý. Nha đầu, thật tốt quý
trọng nha ~"
"Hắc hắc ~" Thiên Tuyết ngượng ngùng cười, cẩn thận
nhớ lại một chút chi tiết vài năm nay cùng A Thành ở cùng một chỗ. Không thể phủ nhận, cô đôi khi có vẻ tùy hứng, nhưng A Thành cho tới bây giờ
cũng chưa bao giờ phản đối cô.