Kim lão phu nhân chấn động, ngẩng đầu nhìn cô: “Ở nơi nào, người đâu?” Uyển Uyển lúc lớn, chỉ sợ là nhớ rõ chuyện.
“Cháu, cháu có điện thoại, hình như để trong ví tiền, ví tiền đặt trên phòng.”
Kim lão phu nhân đứng lên, nói với Khấu Băng: “Cháu hỏi lại tường tận, bà đi trước.”
Khấu Băng đồng ý, cùng mấy thuộc hạ ở lại tiếp tục hỏi.
Kim lão phu nhân về đến trong nhà, Uyển Tình vội vàng tìm ví tiền, giơ ra
tờ giấy kia. Kim lão phu nhân nhìn thoáng qua xa xa, hỏi: “Cháu gọi được chưa?”
Uyển Tình lắc đầu: “Gọi không được.”
Kim lão phu nhân lại bảo người gọi một lần, vẫn không có tín hiệu.
Mục Thiên Dương nói: “Réo người đi thăm dò địa chỉ trước, còn có chủ hộ.”
Kim lão phu nhân lập tức réo người gọi điện thoại, để cho người ở thành phố C đi làm, sau đó đột nhiên hạ lệnh: “Trở về!” Bà thật muốn nhìn, năm đó là ai lớn mật như thế, dám bán con gái của bà.
Ra lệnh một
tiếng, lập tức có người bắt đầu sắp xếp, một phần cùng Kim lão phu nhân
cùng trở về, một phần người tạm thời được giữ lại. Đợi tới sân bay thành phố C, vừa lúc chính ngọ, trên đường cái ngừng một loạt xe đón tiếp bọn họ.
Đinh Đinh Đương Đương lôi kéo Uyển Tình kêu đói, Uyển Tình
có chút xấu hổ, nghĩ muốn che miệng chúng lại. Tới đón có một ông già,
là quản gia của Kim gia. Tai ông ấy nhọn nghe thấy, cười nói: “Trong nhà đã chuẩn bị tốt cơm trưa, trước tiên lão phu nhân hãy trở về ăn cơm với mọi người đi.”
Kim lão phu nhân cười, xoay người cầm lấy tay Đinh Đinh, nói với Uyển Tình: “Cháu đi theo cụ nhé.”
Uyển Tinhf quay đầu liếc mắt cười với Mục Thiên Dương một cái, Mục Thiên
Dương gật đầu, dường như khuyên cô an tâm, trong lòng cô thở ra, kéo lấy Đương Đương theo sau.
Kim lão phu nhân ở thành phố C có một tòa
biệt thự rất lớn, năm đó Kim lão đại định cư ở thành phố C khi đó thông
qua quan hệ mua được. Nhà cửa xung quanh, cực kỳ thanh tĩnh, cũng có
kiến trúc dân quốc không sai khác là bao, phần lớn là phong cách châu
Âu.
Ô tô lái vào cửa lớn biệt thự, ở trong hoa viên ngừng một
loạt, Uyển Tình xuống xe, thấy bên trong cả trai lẫn gái, gài trẻ lớn bé đi tới nghênh đón, giống như đặt mình trong phim truyền hình.
Đi vào phòng khách, hai chân giẫm lên thảm trải sàn, đen treo thủy tinh trên đỉnh đầu có cảm giác như trong mây,....
Kim lão phu nhân nghĩ đến mọi người xung quanh đều đói bụng, tạm thời cũng không nói chuyện, chỉ bảo ăn cơm.
Âu Định Trung nói: “Chúng ta không quấy rầy lão phu nhân nữa, trở về ăn thôi.”
Kim lão phu nhân gật đầu, ở trong đám người tìm được Khấu Băng nói: “Cháu ở lại đi.”
Âu Định Trung nghe vậy, bước chân dừng lại, nghĩ muốn ở lại. Mọi người nhìn anh, anh thoáng xấu hổ, nhấp môi xoay người rời đi.
Trở lại nhà lớn Âu gia, lập tức bị Âu tam gia gọi đến hỏi chuyện. Anh cũng
chưa ăn cơm, trong lòng hơi có chút không cam, nhưng vẫn đi qua.
Âu tam gia nằm ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, cốt sấu như sài, xem ra không còn sống lâu nữa, nhưng hai con mắt vẫn sắc bén khiến người khác sợ
hãi. Anh bắt đầu làm một chuỗi nói hết những chuyện xảy ra trong hai
ngày nay.
Kim lão phu nhân ở bên kia, mọi người ăn xong, ở trong
phòng khách ngồi xuống. kim lão phu nhân nói với lão quản gia: “Thu dọn
cho tiểu thư một gian phòng, trở về gấp, cái gì cũng không mang theo,
nên muốn chuẩn bị.”
Lão quản gia phân phó với cấp dưới một tiếng, chính mình tiếp tục đứng bên cạnh nghe mọi người nói chuyện.Kim lão phu nhân hỏi KHấu Băng: “Hỏi ra cái gì chưa?”
Khấu Băng nói: “Hỏi mấy lần, những cái Lão phu nhân nói đều đã hỏi. Bởi vì
cô ấy là nghe người ta thuật lại, cho nên cũng không biết rõ. Người đàn
ông bán tiểu thư đi, cũng không có miêu tả nhiều.”
Kim lão phu nhân đóng chặt mắt: “Đi gọi Khưu lão ngũ đến.”
Kim lão phu nhân năm đó có gọi vài người đưa tiểu thư đi, Khưu lão ngũ là
một trong đó. Nhưng về sau, con gái không có tin tức gì, người đưa con
gái đi cũng tìm không thấy. Qua mười mấy năm tìm được Khưu lão ngũ, ông
ta đang làm việc buôn bán ở HongKong....
Kim lão phu
nhân bảo ông trở về hỏi vài câu, ông nói lúc ấy tình huống rất loạn, còn có người
ngầm truy giết bọn họ, mà khả năng người truy giết bọn họ là đối thủ một mất một còn Nghĩa Hải bang. Lúc ấy đồng thời có mấy vị anh em đã chết,
hai vị tiểu thư cũng không biết đi đâu, ông không dám trở về, lại muốn
tiếp tục tìm người, liền tìm lại tìm đến Hongkong...
Kim lão phu
nhân hỏi vài lần, ông đều nói như thế, cũng không thể làm gì ông ta,
liền quyết định để lại mạng của ông ta, đợi khi nào tìm được người lại
nói....
Khưu lão ngũ hiện tại con cháu thành đàn, đều ở Hongkong, người đã nhanh gần 80 tuổi còn đang bị giam lỏng ở Long Diễm Minh.
Kim lão phu nhân réo người dẫn ông đi, chỉ chốc lát sau thủ hạ đã hốt ha
hốt hoảng chạy vào: “Khưu lão ngũ vừa mới phát bệnh tim ở trong biệt
thự, từ trên cầu thang ngã xuống... đã chết.”?
Sức KHỏe của Kim
lão phu nhân không tốt, đột nhiên nở nụ cười: “Bị chết thật tốt! Khấu
Băng, cháu đi thăm dò cho bà, còn có UYển Uyển kia, tra được chưa?”
“Đang điều tra.” Khấu Băng nói: “Lão phu nhân đừng nóng vội, nếu có thể tìm
được Diễm Diểm và Uyển Tình, lại vừa lúc có manh mối của Uyển Uyển, chắc chắn có thể tìm được.”
Kim lão phu nhân gật đầu: “Cháu là trưởng bối, không cần tiểu thư này nọ.” Sau đó nói với UYển Tình: “Cha của chú Khấu lúc trước cùng tạo dựng sự nghiệp với ông bà ngoại cháu, tính ra,
cháu không nên gọi là chú, mà phải là cậu.”
Uyển Tình cười, hơi làm nũng hỏi: “Cháu đây tới cùng muốn làm gì?”
Khấu Băng có chút trố mắt, dừng giây lát nói: “Hô cậu đi.”
Uyển Tình sửng sốt, cảm giác ông hình như có chuyện thương tâm, quy củ hô một tiếng.
Chờ ông đi tới, Kim lão phu nhân đột nhiên thở dài: “Nó có một em gái, cùng năm sinh với mẹ cháu, đáng tiếc về sau bị người ta hại chết... Tuy để
lại một đứa con, nhưng là đưa ra nước ngoài, mấy năm nay không ai gọi nó là cậu.”
Uyển Tình gật đầu.
Đột nhiên Uyển Tình nhớ tới,
lúc trước điều tra về Kim lão phu nhân, tra được tư liệu của Long Diễm
Minh. Em gái của KHấu Băng, hình như là bị con trai của Tứ gia hại chết. cũng bởi vì chuyện này, Chương Tứ gia mới rời khỏi Long Diễm Minh.
Xem ra, Long Diễm Minh này đầm rồng hang hổ, anh nên mang Uyển Tình rời đi.
Buổi tối, lại ở nơi biệt thự này, Uyển Tình nói với anh: “Thiên Dương, em có chút sợ.”
“Đừng sợ, có anh đây.”
“Em sao lại cảm thấy được, chuyện của mẹ em không chỉ đơn giản như vậy?”
“Này đã cực kỳ rõ ràng rồi.” Mục Thiên Dương thấp giọng nói: “Xem ra bà
ngoại em cực kỳ tin tưởng Băng gia, nhưng hiện tại chủ nhà là Âu thị...
Xem ra Băng gia này không đơn giản, hi vọng đó không phải là người xấu.” Mục Thiên Dương nói xong, im lặng tiếp. Nếu người được Kim lão phu nhân tin tưởng có vấn đề, Uyển Tình ở trong này chỉ sợ sẽ bị nguy hiểm.
Nhưng anh không thành vấn đề, tiếp theo là Âu gia có vấn đề, mà hiện tại lão đại của Long Diễm Minh là Âu Kỳ Thắng.
Trời ơi, anh cảm thấy được chuyện này cực kỳ khó giải quyết. anh thực hận chính mình không đi vào hắc đạo, phát ra một bang phái tới bảo vệ Uyển Tình..