Mục Thiên Dương dạy Uyển Tình ở một cái bàn khác, hai đứa nhỏ không chịu
ngồi yên, đổi tới đổi lui ở bên chân. Anh sợ giẫm lên đứa nhỏ, vội vàng
ôm lấy Đinh Đinh: ‘Đến, ba ba dạy con.”
Dạy Đinh Đinh đánh một
cây, lại dạy Đang Đang đánh một cây, đứa nhỏ nằm úp sấp lên trên bàn,
chân liền không đủ đến, đứng trên mặt đất lại không nhìn tới cái bàn,
thật sự là mệt chết người!
Chờ Mục Thiên Thành khiêu chiến với A
Thành xong, Mục Thiên Dương đi qua chơi đùa cùng với lão Hữu, hai đứa
nhỏ bị ôm lên trên bàn, nhận thức con số lăn trên quả bóng bàn, so với
lớn nhỏ, bên kia ai đánh xong rồi, thì lại tới chơi với bọn chúng, thật
sự vui vẻ hòa thuận.
Đến lúc trời tối, mọi người mới dừng lại,
Mục Thiên Thành đấu tranh khắp nơi, bị lệnh cưỡng chế mời khách. Mục
Thiên Thành nói: “Các người bạn học già hội tụ, dựa vào cái gì tôi phải
mời khách?”
Đại học Mục Thiên Dương hẳn là học ở nước ngoài, tuy
rằng thường xuyên chạy về quấy nhiễu mọi người, lúc đó đều quen thuộc
lẫn nhau, những rốt cuộc anh là đến quấy nhiễu, bọn họ mới là cùng nhau
có được không?
Phương Hướng Về bình tĩnh thuyết: “Coi như là vui quán bar.”
Mục Thiên Thành lặng đi một chút, liếc mắt ngắm Văn Sâm một cái, thống khoái đáp ứng.
Buổi tối, đứa nhỏ ngủ ở trên chính chiếc giường nhỏ của mình, mọi người cũng chuẩn bị ngủ. Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình, muốn cầu hoan, Uyển Tình
đột nhiên hỏi: “Chị của A Thành……Chính là mối tình đầu của anh?”
Mục Thiên Dương sửng sốt, buông cô ra.
Cô thở dài: “Em nhớ anh từng nói, người bạn tốt nhất của anh đoạt mất bạn
gái của anh, lọt vào hai sự phản bội nghiêm trọng…….Điều này đã giải
thích, vì sao lúc trước A Thành sẽ là lái xe của anh. Là vì chị của anh
ta làm chuyện như vậy, anh bất mãn?”
Mục Thiên Dương không phủ nhận, có chút xấu hổ vô cùng hỏi: “Có phải em cảm thấy anh rất ti tiện hay không?”
“Thế thì không có gì.” Âm thanh của Uyển Tình nhu hòa trầm thấp, “Em để ý
là………..Anh đối với chị ta, còn có thể sẽ không……..Có thể hay không……..”
“Sẽ không.” Mục Thiên Dương lập tức nói, “Cho tới bây giờ anh không thích cô ta!”
Uyển Tình ôm ấp tình cảm nghi hoặc nhìn anh.
“Từ khi anh gặt em, anh chỉ biết, anh thật sự không thích qua cô ta. Lúc
anh và em cùng một chỗ, muốn cho em toàn bộ thế giới, luôn luôn không
muốn người khác nhìn thấy em, một khắc cũng không rời được em. Nhìn em
cười anh liền vui vẻ, nhìn em khóc anh liền khó chịu! Nhìn thấy em gần
gũi với thằng đàn ông khác, anh muốn đánh người……Nhưng khi anh ở cùng
một chỗ với cô ta sẽ không nghĩ như vậy. Cô ta thường xuyên cùng một chỗ với Phương Hướng Về, anh còn nhả ra khí, cảm thấy mình không cần bớt
thời gian bồi cô ta thật tốt! Một tuần không gặt mặt, không gọi điện
thoại, anh cũng không tưởng cô ta. Vui vẻ cùng ưu sầu của cô ta, không
có liên quan tới anh, cô ta sinh bệnh muốn gặt anh, anh nói anh không
rảnh, kêu cô ta chỉ cần ngủ một giấc là tốt rôì, tới sinh nhật của cô
ta, anh có việc đi công tác, trực tiếp kêu Phương Hướng Về mua quà giúp
đưa cho cô ta……..Kết quả, cuối cùng cô ta biến thành bạn gái của Phương
Hướng Về.”
“Anh xứng đáng!” Uyển Tình không khách khí thuyết. Nếu anh đối với cô như vậy, cô cũng sẽ bên ngoài.
Mục Thiên Dương cười: “Uh, anh nên sống. Xứng đáng khi đó vô liêm sỉ, mới
gặt được em. Em xem anh gặt được em không bao lâu liền sửa sao? Kia
chứng minh lúc đó anh và cô ta không có duyên phận, cùng với em mới là
trời sinh một đôi.”
“Anh không biết xấu hổ!” Uyển Tình vừa bực
mình vừa buồn cười, sau đó lại nhào vào trong ngực của anh, lẩm bẩm nói, “Anh đừng để em có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông khác, nếu
không……..”
“Em uy hiếp anh?”
“Này hiếp anh thì sao? Ai kêu anh tiền sử!”
“Hừ!” Mục Thiên Dương cười lạnh một tiếng, đưa tay ôm lấy gò má của cô, nâng
cằm cô lên, để cho cô đối diện với con ngươi của bản thân. Từ góc độ này nhìn qua, hai mắt của cô xinh đẹp vô cùng, khiến cho lòng người một
trận rung động. Anh không dùng sức, cô không biết là khó chịu, hay là
kinh ngạc nhìn anh, giống như Scarlett chìm đắm trong lòng Thụy Đức.
“Em nhớ rõ chuyện trước kia của anh là tốt rồi, vậy Ngụy Lâm Thư, Sở Thiệu, Quản Hạo Nhiên là cái gì……..”
“Tốt lắm tốt lắm!” Uyển Tình từ trong lòng ngực anh tránh ra, “Tất cả đều là dục gia chi tội! Sở Thiệu đã kết hôn, Quản Hạo Nhiên cũng đã kết hôn,
không biết anh còn so đo cái gì? Còn Ngụy Lâm Thư kia………Anh………Không phải đã đem người ta thành như thế nào
rồi?”
“Như thế nào? Đau lòng?” Anh mắt anh cố ý nhíu lại, thả ra tin tức nguy hiểm.
“Nếu anh không nói, em đều đã quên một số người!” Uyển Tình nói, “Em không
giết người ta, nhưng người ta lại vì em mà chết, trong lòng vẫn là áy
náy.”
“Yên tâm đi, anh có thể đem hắn làm như thế nào.”
Uyển Tình nhả ra khí, tựa vào trong lòng ngực của anh: “Vậy là tốt rồi.
Chúng ta sống thật tốt là được, không cần phải xen vào người khác.”
Mục Thiên Dương gật đầu đồng ý, trong lòng lại nhéo một phen mồ hôi, cách một ngày lại kêu người đi thăm dò Ngụy Lâm Thư.
Lúc ấy anh xuống tay có vẻ độc ác, làm mất công việc của hai vợ chồng Ngụy
gia, sau đó mang cả nhà Ngụy gia đi……Hi vọng không có xảy ra chuyện gì
mới tốt.
Cách hai ngày mới có được kết quả, Ngụy gia làm việc
buôn bán trong một thành thị ở vùng duyên hải, trôi qua rất bình thường, Ngụy Gia Thư tốt nghiệp đại học, cũng trôi qua rất bình thường. Tuy
rằng bình thường, tốt xấu là không gây ra mạng người, anh an tâm. Cho dù ngày đó có như Uyển Tình nói, cũng không thể trách anh.
Lại quay về C thị, Phương Hướng Về và Tôn Chí Mẫn cũng cùng đi. Hai người đến
tổng bộ Tuyết thị lấy danh nghĩa khách hàng đến thăm, Mục Thiên Dương
lúc này mới biết A Thành đổi nơi làm việc là tới chỗ em gái mình, nhịn
không được hung hăng liếc xéo hai người một cái.
Hai người hời hợt.
“Em cho cậu ta bao nhiêu tiền lương, mà mua được cậu ta?” Mục Thiên Dương hỏi Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nói: “Tiền lương của anh ấy để ở chỗ của em, em có thể tùy ý.”
Mục Thiền Dương trừng mắt nhìn cô nửa ngày, hận nói: “Nhưng là em ở nơi đó của cậu ta.”
Thiên Tuyết gật đầu: “Em cảm thấy đầu tư này là hoàn toàn có thể.”
“Lôi kéo!” Mục Thiên Dương nói, dừng một chút cười nói, “Làm được không sai!”
Thiên Tuyết cười đến phi thường đắc ý, đi mời Tôn Chí Mẫn giúp cô thiết kế nước hoa.
Tôn Chí Mẫn hỏi: “Cô muốn nó như thế nào?”
Thiên Tuyết nói: “Trang phục của Tuyết thị, luôn luôn gắn liền với trong sáng OL gió, lễ phục lễ hội ra mắt gần đây có một tia quyến rũ. Thiết kế
nước hoa quan trọng nhất là vì nước hoa đi thông với cửa của các quốc
gia, đương nhiên muốn thành người đứng đầu nước hoa có tính lâu dài, cho nên mới kết hợp với trang phục là tốt nhất. Tôi hi vọng bắt đầu mùi của nó sẽ là thanh nhã, sau đó là làm cho người ta say mê, hẳn là có một tí quyến rũ, cuối cùng là kéo dài mê người…….”
“Ngô, nghe qua không sai.” Tôn Chí Mẫn nhắm mắt lại, tựa hồ đã cảm nhận được loại mùi mà cô
nói, “Còn tên? Cô muốn đặt tên cho nó là gì?”
Nước hoa không
giống với những cái khác, bình thường là đặt tên trước, sau đó mới thiết kế nước hoa, thiết kế bao bì, quảng cáo…….
“Ngô……..Này còn chưa
nghĩ đến.” Thiên Tuyết cúi đầu trầm tư, ngón tay hạ xuống gõ gõ, “Quay
đầu! Kêu nó quay đầu! Một người phụ nữ, rất bình thường rất bình thường, đi ở trên đường người khác sẽ không chú ý đến. Nhưng cô ta xịt lên loại nước hoa này, làm mọi người bên cạnh cô ta sau khi đi qua, sẽ bởi vì
trên người cô ta có mùi hương mà quay đầu lại xem cô ta! Oa, kia thật sự quá tuyệt! Kêu nó là ‘quay đầu’ đi!”
“Tốt!” Tôn Chí Mẫn là thiên tài phối mùi hương, đã có linh cảm trong đầu, nghĩ tới phương pháp phối chế, cảm nhận được mùi mà cô muốn.