Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Đau Lòng


trước sau

Thiên Tuyết nhíu mày nói: "Nháy mắt anh liền nhào lên rồi, có gấp như vậy sao?"

Mục Thiên Dương xấu hổ, thấy mặt Uyển Tình càng hồng, đưa tay bắn trên ót Thiên Tuyết một cái, sau đó nhìn Uyển Tình một cái, ho nhẹ một tiếng đi ra ngoài.

Uyển Tình đối mặt mọi người, xấu hổ đến muốn tìm cái động chui xuống, mọi người biết cô da mặt mỏng, cũng không náo loạn cô, bắt tay vào đổi lễ phục cho cô.

Đổi hết quần áo trang điểm lại, người hoá trang phun ra một câu: "Son môi cũng bị mất. . . . . ."

Cả người Uyển Tình hồng thành quả cà chua, nghĩ không qua được.

Tiệc tự chọn lạnh buổi trưa, nguyên bản chuẩn bị đại sảnh câu lạc bộ làm chỗ nghỉ ngơi, nhưng hôm nay thời tiết mát mẻ, địa điểm ăn cơm vốn không có thay đổi, trực tiếp hiện trường hôn lễ mới.

Tân khách bưng ly rượu đi lại chung quanh bàn ăn, thỉnh thoảng nhận phóng viên chụp ảnh, thoạt nhìn có chút lãnh diễm cao quý.

Mục Thiên Dương và Uyển Tình ở phòng nghỉ thay quần áo, cùng phù dâu, phụ rể phân biệt ăn chút gì lót dạ dày, khi xuất hiện trên mặt cỏ, lần lượt mời rượu tân khách.

Những vị khách đều có một kiểu, luôn luôn sẽ không náo nhiệt quá mức, vả trong hoàn cảnh tao nhã lại nhấp một ngụm rượu, bốn phía lại có phóng viên, hơn nữa Mục Thiên Dương bảo vệ vợ mới như trân bảo, tất cả mọi người không dám mời rượu. Đối đáp tán gẫu với người khác liền lâu chút, giao tình không đủ kính qua chuyện.

Bất quá Uyển Tình đối với trường hợp này khuyết thiếu rèn luyện, tâm lý này đã hơn một năm không sai biệt lắm, sẽ không lại luống cuống như vậy, nhưng còn không có thói quen uống rượu.

Trên yến hội sâm banh, rượu đỏ, nước trái cây đều có, bình thường là khách nhân uống gì, cô uống đó. Nước trái cây chỉ có lượng khách nữ cực nhỏ uống, cô đổi lấy đổi đi chỉ có thể uống sâm banh và rượu đỏ. Hương vị sâm banh còn may, rượu đỏ chua sót, cô luôn không có quen.

Mục Thiên Dương thấy cô cúi đầu hít vào, rất là đau lòng, nhưng chuyện mời rượu thôi không được. Nếu là dùng sức làm khó còn có thể kêu phù dâu chắn, như bây giờ còn chắn rượu còn có chút làm kiêu.

Anh đột nhiên quay đầu hỏi: "Đinh Đinh ở đâu?"

"Ông nội vàcùng bà ngoại nhìn đấy." Thiên Tuyết nói.

Mục Thiên Dương gật đầu: "Trăm ngàn đừng cho Đinh Đinh uống rượu, nó dị ứng."

"Biết rồi, ông nội nhớ rõ." Lễ mừng năm mới uống rượu nếp bánh trôi, anh liền nhắc nhở qua một hồi, ai không nhớ được chứ.

Khách nhân có chút nhiều, Mục Thiên Dương phải cam đoan mỗi một cái đều kính đến. Thiên Tuyết ở một bên thanh lý danh sách, cô cũng nhớ không được đầy đủ, chỉ nhớ rõ sáu bảy phần. Bất quá bên cạnh có Hàn bí thư Mục Thiên Dương dùng nhiều năm, chỉ cần nói một câu"Tiết lộ một cái trừ tiền lương" hoặc là"Tiết lộ mười người cuốn gói" , cô sẽ hỗ trợ nhớ rõ rành mạch.

Nhớ rõ rất rõ, một con cá lọt lưới cũng không có, Mục Thiên Dương đối diện với Đỗ Viễn Minh!

Mục Thiên Dương, Uyển Tình cùng với bạn bè bọn họ cũng không muốn mời Đỗ Viễn Minh, nhưng đều là đầu sỏ buôn bán ở thành phố A, chuyện lớn như vậy cư nhiên không mời đối phương, không phải cho ngoại giới tìm đề tài tán gẫu sao?

Hơn nữa Mục Thiên Dương nghĩ, vậy cũng là cung cấp cơ hội làm cho Phương Trì cùng Đỗ Viễn Minh gặp lại. Phương Trì tất nhiên sẽ không đi tìm Đỗ Viễn Minh, nhưng sự tình để ở trong lòng luôn khó chịu, ân ân oán oán dù sao cũng phải giải quyết.

Thôi Trinh Hi đứng bên cạnh Đỗ Viễn Minh, cười nói chúc mừng. Đỗ Viễn Minh cũng nói chúc mừng, Mục Thiên Dương hỏi: "Phương Trì đã trở lại, anh biết không?"

"Phải không?" Đỗ Viễn Minh hơi hơi ngạc nhiên, "Khi nào thì trở về? Tôi thiệt nhiều năm không anh ta."

"Lần trước kỷ niệm ngày thành lập của trường học chúng ta. Bất quá mấy tháng này anh ở thành phố C, hôm nay anh cũng tới."

"Ừ." Đỗ Viễn Minh gật gật đầu, có hơi không yên lòng.

Sau khi tránh ra, Uyển Tình còn quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Anh giống như già đi."

"Ừ." Tang vợ tang con là một nguyên nhân, ông không nói anh vài năm này ngầm hạ bao nhiêu độc thủ với Đỗ thị.

Tài sản hiện tại của Đỗ thị, so với vài năm trước rụt không chỉ một nửa. Ông đột nhiên có hơi do dự, còn muốn tiếp tục làm đi xuống không. Vạn nhất Phương Trì uy hiếp công ty này, biến thành vũ trụ chắc chắn không phải chuyện tốt. Nhưng nếu không làm, lại có cái gì lý do làm cho Đỗ Viễn Minh tự mình buông tay?

Một vòng rượu kính hết, Uyển Tình có chút choáng váng đầu. Mục Thiên
Dương để Thiên Tuyết các cô mang cô đi nghỉ ngơi, chính mình tiếp tục chào hỏi khách khứa.

Vào phòng nghỉ, Thiên Tuyết kêu người bán hàng cầm chút đồ ăn đến, sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Một lát sau, Trâu Tranh và An Tiểu Kết mang theo Đinh Đinh Đương Đương lại đây, Đinh Đinh Đương Đương nằm úp sấp \trên người Uyển Tình, gắt gao ôm cô.

Đã lâu, hai bé mới thối lui, Đương Đương nói: "Mẹ hôm nay thật khá."

Mọi người nói bé: "Nhỏ như vậy đã có kỹ năng tán gái à?"

Bé đỏ mặt, Uyển Tình cười đưa hắn ôm lấy, nói với mọi người: "Không cần nói nó như vậy."

Đinh Đinh lôi kéo váy cô nhìn nhìn, hỏi: "Mẹ, cô dâu mới là cái gì?"

"Mẹ chính là cô dâu mới của ba. Mẹ của mỗi một bạn bè, đều là cô dâu mới của ba đứa đó."

"À." Như vậy hai bé liền đã hiểu.

Đinh Đinh lệch đầu hỏi: "Vậy mỗi một cái cô dâu mới cũng xinh đẹp giống như mẹ như vậy sao?"

Đương đương nói: "Mẹ chúng ta nhất định là xinh đẹp nhất!"

An Tiểu Kết nói : "Đứa trẻ này khó lường, về sau sẽ tàn sát bốn phương đây."

Thiên Tuyết nghi hoặc vuốt cằm: "Anh của tớ bình thường bí ẩn, giống như sẽ không lời ngon tiếng ngọt nha?"

"Cậu lại biết?" Trâu Tranh hỏi, "Anh ta nói cho một mình Uyển Tình nghe được không?"

Thiên Tuyết vừa nghe, ngồi xổm xuống hỏi Đinh Đinh: "Cô hỏi cháu, anh hai ở nhà trẻ có khen đứa con gái nào rất xinh đẹp hay không?"

Đinh Đinh nhăn mặt mũi nói : "Anh mới sẽ không nói chuyện với con gái đâu, con gái đều bị anh ức hiếp khóc! Cháu nói chuyện với con trai, anh cũng không cha."

"Ôi cái này!" Mọi người cười ha ha, đều đi ôm Đương Đương, con cái tốt như vậy, các cô cũng sinh một cái mới tốt nha.

Thiên Tuyết nói với mọi người: "Quả nhiên di truyền của anh tôi sâu." Sau đó liền ngắm Uyển Tình một cái.

Uyển Tình xấu hổ sờ sờ tóc, mặc kệ cô. Hôm nay mọi người, đều lấy xem mặt cô hồng làm vui.

Ăn xong này nọ, chỉ ngồi một chút, Thiên Tuyết lại đi gọi nhà tạo hình đến đây, đổi một kiểu tóc cho Uyển Tình, được tham gia tiệc tối. Trâu Sanh và một cái phù dâu khác thì đi kiểm tra lễ phục còn lại, chuẩn bị tí nữa thay cho cô.

Ăn tối tại câu lạc bộ nhà hàng dùng bữa trưa, rất là náo nhiệt, mọi người mời rượu cũng điên cuồng lên. Thiên Tuyết làm tốt chuẩn bị chắn rượu, Mục Thiên Dương vừa thấy, đau lòng nói: "Sớm biết rằng đã kêu người khác làm phụ dâu, uống hỏng rồi làm sao bây giờ?"

Bạn bè của Trâu Sanh và Uyển Tình không nói gì nhìn anh: MN! Không phải người nhà anh, anh thật không đau lòng à? Sau đó hai người nhìn chăm chú chàng trai nhỏ Triển Huy, lo lắng về sau sinh cái con gái gả đến nhà bọn họ, làm cho người ta đau!

Uyển Tình kéo kéo tay áo anh, nhắc nhở anh nói chuyện chú ý một chút. Anh nhìn thoáng qua hai cái phù dâu không quá quen thuộc, nghĩ: tôi đau lòng thì thế nào? Ai kêu các người không phải họ Mục, cũng không phải Đinh Uyển Tình a!

Lúc cơm chiều, ngay cả có bạn bè chống đỡ, Mục Thiên Dương vẫn bị mời rất nhiều rượu, Uyển Tình nhìn tràn đầy đau lòng. Chính cô uống không được vài hớp, hoặc là Thiên Tuyết cản, hoặc là đang uống bị Mục Thiên Dương đoạt, mọi người đông dạng cũng không dám thực bức cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện