Tay Quản Vận Phương
khựng lại một chút, cũng không nghĩ ông ấy liền hỏi thẳng như vậy. Bà
đặt ly trà xuống, nhìn ông đáp: "Không phải."
Mục lão gia sửng
sốt, lại không nghĩ đến bà đáp sảng khoái như vậy, lại càng biến thành
có chút không tin. Ông nghĩ tới bà sẽ đáp "Phải", dù sao. . . . . . Có
thể thật sự có chỗ tốt.
Quản Vận Phương khẽ nâng cằm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tôi xác thực đã sinh một đứa con của Gia Hào. . . . . ."
Mục lão gia thân thể căng cứng.
"Chẳng qua là nó vừa sinh ra, đã chết ." Quản Vận Phương rất bình tĩnh, bình
tĩnh gần như lạnh lùng, giống như đang nói chuyện không liên quan đến
mình "Vừa may lúc đó trong bệnh viện có một cô gái chưa kết hôn mà sinh
con, đem con của cô ấy bỏ lại . . . . . . Lúc này hộ sĩ bệnh viện không
biết làm sao, muốn để cho đứa nhỏ chết đuối. Tôi nhìn không được, chính
tôi không có đứa nhỏ đang rất thương tâm, vì thế bảo bọn họ đem đứa nhỏ
đăng ký trên danh nghĩa của tôi, tôi nhận nuôi đứa nhỏ kia."
"Cô. . . . . ." Mục lão gia đột nhiên có chút áy náy lại thêm khổ sở "Cô chịu khổ rồi."
Quản Vận Phương lắc đầu: "Không có việc gì. Tôi biết thân phận của mình. Gia Hào lúc trước cho tôi tiền, cùng tôi kết thúc. Là chính tôi ngây thơ,
vụng trộm mang thai con của anh ấy, còn tưởng rằng có thể mượn chuyện
này mà được gả đến Mục gia đấy. . . . . . Kết quả, ông trời cũng không
giúp tôi."
Mục lão gia ánh mắt phức tạp, nhìn bà, cảm giác, cảm thấy. . . . . . Bà cố ý tự bôi đen bản thân mình.
Quản Vận Phương cúi đầu: "Tôi hiện tại có một đứa con trai . . . . . . Lão
tổng giám đốc, chuyện trước kia tôi sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai, lại càng sẽ không đi Mục gia lừa gạt cái gì cả, hi vọng ông. . . . . . Có
thể buông tha tôi."
"Ai. . . . . . Ta cũng chỉ là sợ cô và đứa nhỏ chịu ủy khuất thôi, cũng không có muốn thế nào cả."
"Tôi biết, lão tổng giám đốc là người tốt." Quản Vận Phương cảm động nói, lấy tay lau nước mắt.
Mục lão gia nói : "Cô dạy đứa nhỏ rất khá, nó thực thành tài."
Quản Vận Phương cười: "Còn không bì kịp lão tổng giám đốc."
Mục lão gia muốn nói "Có việc có thể tìm Mục gia hỗ trợ", nhưng nhớ tới
hiện tại bản lĩnh của Quản Hạo Nhiên cũng không kém, lại cùng cháu trai
của sở tư lệnh là bạn tri kỉ, cho dù có việc, e rằng cũng không cần Mục
gia hỗ trợ. Hơn nữa Quản Vận Phương chỉ sợ không thích nghe lời này. Ông thở dài một tiếng: "Hiện tại chúng ta cũng coi như là thân gia, thật sự là duyên phận."
Quản Vận Phương cười nói: "Đúng vậy a. Loanh
quanh một vòng, qua vài thập niên, lại còn có thể gặp được lão tổng giám đốc." Đáng tiếc, đã không còn gặp được Gia Hào nữa.
Một lát sau, Quản Vận Phương rời đi trước. Ra khỏi quán trà, bà không để cho tài xế
đưa đi, tự mình ngồi xe buýt. Ngồi trên xe buýt, đờ đẫn nhìn từng cảnh
vật ngoài cửa sổ, bà đột nhiên nở nụ cười, sau đó như trút được gánh
nặng.
Bệnh viện quả thực có một đứa trẻ bị vứt bỏ, chẳng qua
người thu dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ không phải bà. Hạo Nhiên của bà, đương nhiên là con của Gia Hào. Nhưng bà không nghĩ sẽ quay về Mục gia, không muốn làm cho Hạo Nhiên biết hết thảy chuyện này. Hiện tại rất tốt, hết
thảy đều là chính hai mẹ con họ dốc sức làm ra. Bọn họ hiện nay hạnh
phúc như thế, cần gì phải tới Mục gia tự chịu tội?
Cả đời này của bà, đã làm sai duy nhất một chuyện, chính là cùng Mục Gia Hào có quan
hệ bất chính. Bà thương ông, nhưng bà không nên cùng ông dây dưa một
chỗ.
Khi đó cảm thấy, hôn nhân của ông không hạnh phúc, mình là
tình yêu chân thành, là vì muốn ông tốt. Sau này mới biết được, là bà
sai! Dù cho hôn nhân của ông không hạnh phúc, cũng không phải bà có thể
lấy đó làm lý do để trở thành người thứ ba. Chỉ cần ông có hôn nhân, bà
chính là sai . . . . . .
Cho nên, nhận thức của bà thật sự cần phải sửa lại.
Mục lão gia sau khi về nhà, đem chuyện này nói cho Ngô Nhã, để cho bà yên
tâm. Ngô Nhã tất nhiên yên tâm, đứa nhỏ không phải của Mục Gia Hào, miễn cho phiền toái, bằng không bà còn không biết giải thích với Thiên Tuyết như thế nào cả.
-
Sinh nhật 25 tuổi của Thiên Tuyết, tổ chức ở biệt thự Mục gia tại thành phố A.
Vốn không tính trải qua ở đây, còn tính toán là gia đình nhỏ của Uyển Tình
đi rồi, cô sẽ mang những việc vặt liên quan còn sót lại sau hôn lễ đem
xử lý hết thảy, xong rồi phải đi thành phố C. Kết quả Mục lão gia đột
nhiên
nằm viện hai ngày, cô sợ tới mức ở lại chăm sóc lão nhân gia. Mặc
dù mình không làm được cái gì, nhưng nhìn thấy thì mới yên tâm. Vì thế
chuyện ở thành phố C, toàn bộ giao cho A Thành.
A Thành thật sâu
cảm thấy chính mình mệt mỏi. Mỗi ngày đi sớm về tối giúp cô kiếm tiền a, về nhà còn không có một người để ôm! Vốn anh còn chuẩn bị sinh nhật cho cô, kết quả. . . . . . Kết quả chỉ có thể đi thành phố A.
Sinh
nhật này người trong nhà tổ chức chúc mừng cho Thiên Tuyết, lúc ăn cơm
trưa thì Ngô Nhã đột nhiên bắt lấy tay Thiên Tuyết, thấy trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh: "Đây là cái gì?"
Thiên Tuyết liếc mắt nhìn A Thành một cái, A Thành cúi đầu dùng bữa, Thiên
Tuyết không che dấu được hạnh phúc nói: "A Thành tặng."
Mọi người trầm mặc một lát, Mục Thiên Thành trừng mắt liếc A Thành một lát, nhớ
tới chính mình nhiều lần gọi cậu ta không cần thối lui, cũng không không biết xấu hổ đánh cậu ta.
Mục lão gia trừng mắt nhìn Thiên Tuyết: "Sao lại thế này?"
Thiên Tuyết cười hì hì nói: "A Thành bảo cháu gả cho anh ấy."
"Cháu đáp ứng rồi?"
"Không đáp ứng thì như bây giờ sao?"
Mục lão gia nhìn nhìn A Thành, lại nhìn nhìn cô, không có tư vị gì nói:
"Cậu trái lại có thể lừa gạt giỏi . . . . . ." Bất quá tốt xấu gì vẫn
còn có thể nhìn thấy tôn nữ nhi thành gia lập thất.
"Thế nào lại
là lừa gạt giỏi a?" Thiên Tuyết dương dương đắc ý nói "A Thành nói muốn
cả đời làm điểm tâm cho cháu, cháu mới đáp ứng ."
Mục lão gia vừa nghe, liền muốn đánh người! Ông như thế nào có đứa cháu gái như vậy?
A Thành buông bát đũa, ngẩng đầu nhìn mọi người: "Ông nội, mẹ, anh họ. . . . . . Xin mọi người gả Thiên Tuyết cho cháu."
Ba người ngừng lại một chút, Mục Thiên Thành và Ngô Nhã tất nhiên không mở miệng, nhìn Mục lão gia. Mục lão gia nói: "A Thành a, cháu nếu hối hận, liền nói cho ông nội. Nha đầu này a. . . . . . Ai!"
Thiên Tuyết phụng phịu má.
A Thành cười nói: "Cháu không hối hận. Là cháu dùng trù nghệ lừa gạt cô ấy đó ạ."
Thiên Tuyết căm giận nhìn anh: "Anh rốt cục thừa nhận rồi!"
A Thành sủng nịch nói: "Ai bảo em thích ăn?"
"Ai ai ai!" Mục lão gia thở dài "Làm người thì thật sự không thể có nhược điểm."
Mục Thiên Thành lại nói: "Nắm giữ một môn kỹ năng là quan trọng cỡ nào a. . . . . . Muốn có vợ thì dễ như trở bàn tay!"
"Mọi người có ý tứ gì đấy?" Thiên Tuyết bất mãn hỏi.
Mục lão gia hếch mũi lên: "Tự mình gọi điện thoại cho anh của cháu đi! Cẩn
thận nó không đáp ứng!" Nữ hài tử nuôi lớn rồi thì chính là của người
khác a ~ còn chưa có qua cửa liền giúp đỡ người ta, ô ô. . . . . .
Thiên Tuyết mắc mứu một chút, hừ nói: "Không đáp ứng cũng được, để cho anh ấy nuôi cháu cả đời."
A Thành nhíu mày, ngưng trọng nói: "Vậy không được. Anh đều đã chuẩn bị tốt, em không thể để cho anh chuẩn bị uổng công đi?"
Thiên Tuyết mặt đỏ một mảnh, những người khác tỏ vẻ: biểu diễn ân ái. . . . . . Lăn xa ra một chút đi a!
Ăn cơm xong, Thiên Tuyết gọi điện cho Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương hiện tại ở Athen (thủ đô Hi Lạp), vừa mới thức dậy. Bởi vì
vừa mới cùng Uyển Tình ân ái một phen, thể xác và tinh thần thỏa mãn,
cho nên đặc biệt dễ nói chuyện.
Thiên Tuyết thuận lợi qua ải, còn nghe được hai tiếng chúc phúc. Mục Thiên Dương lại bảo A Thành nghe, A
Thành bi ai bị thúc giục chỉ có thể nhận được một đống "Dặn dò" .
Cúp điện thoại, Mục Thiên Dương hừ hừ hai tiếng: "Thừa dịp mình không ở đó, liền đi cầu hôn."
Uyển Tình vừa dẫn hai đứa nhỏ vào phòng, không biết nói gì: "Anh ở đó thì
cậu ấy cũng có thể cầu hôn. Chẳng lẽ còn cầu hôn trước mặt anh? Anh có
cầu hôn trước mặt người khác sao?"