Mục Thiên Dương nghe
xong, vẻ mặt trầm tư, ngón tay xoay xoay quanh cà phê. Một lát sau, anh
đặt cà phê ở bên cạnh trên bồn hoa cao cao, sau đó ôm cô, hôn xuống.
"Ưm. . . . . ." Uyển Tình hoảng sợ, cà phê thiếu chút nữa rơi.
Người chung quanh thấy, lớn tiếng ồn ào.
Uyển Tình vừa nghe, muốn đẩy Mục Thiên Dương ra, Mục Thiên Dương lại ôm cô càng chặt hơn.
Những người khác cũng không ồn ào, chính là nhìn bọn họ, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp ảnh đăng Weibo.
Đối diện chính là chỗ làm việc của Uyển Tình, vừa mới có bạn học và đồng
nghiệp của Uyển Tình nhìn đến bọn họ, đều "Tiện đường" đi theo đâu. Tạp
chí là làm gì? Đều có tính tin tức sâu sắc đâu! Trực tiếp lấy máy chụp
ảnh ra chụp liền truyền lên mạng, nói Mục Thiên Dương và vợ hôn môi trên đường cái.
Mục Thiên Dương hôn xong, buông Uyển Tình ra. Uyển
Tình xấu hổ đến không dám lộn xộn, phát hiện cà phê dính một chút ở trên áo gió của anh, yên lặng đặt cà phê ở bên cạnh bồn hoa, sau đó lấy khăn tay ra từ trong túi, chà lau cho anh.
Mục Thiên Dương cúi đầu nhìn cô, trái tim đột nhiên trở nên đặc biệt mềm mại, kéo mạnh cô vào lòng ôm chặt.
Uyển Tình sửng sốt một lát, nói: "Anh cũng làm bẩn quần áo của em rồi."
Mục Thiên Dương không nói gì sau một lúc lâu, buông cô ra, lên án nói: "Em cũng thật phá hư không khí!"
Uyển Tình cắn môi, đỏ bừng cả mặt, không có tức giận với chuyện vừa rồi,
cũng không có phẫn nộ, chính là tiếp tục lau cho anh, sau đó cũng lau
quần áo của mình một chút.
"Đi thôi." Mục Thiên Dương nhìn lướt
qua bốn phía, bưng cà phê lên, trước cho cô, sau đó bưng cho mình, dắt
cô tiếp tục đi về phía trước.
Ngày hôm sau, các đại truyền thông
đều đưa tin bọn họ ôm hôn ở đường cái! Dân chúng run bắn cả người với
chuyện của Mục Thiên Dương, bởi vì rất thích anh, ngược lại nói Uyển
Tình không xứng với anh.
"Bất quá cho dù không xứng, hạnh phúc vẫn là cô ấy!" Mọi người ai oán như thế.
Sở Duy tức giận đến hộc máu! Anh vừa vặn hai ngày này cãi vã với một nhà
văn sau đó là một minh tinh, kết quả bị hai người bọn họ đoạt nổi bật!
Lễ mừng năm mới cao tầng Long Diễm Minh tụ hội, Uyển Tình tự nhiên cũng
đi. Sở Duy biết được cô viết một quyển sách thật hot, phải đi tìm sách
đến xem. Sau khi xem xong, trong đầu lại bắt đầu chuyển động cơ hội buôn bán, muốn mua bản quyền quyển sách này làm điện ảnh và truyền hình.
Anh đang chuẩn bị tìm Uyển Tình nói đâu, không nghĩ tới Uyển Tình chính
mình đưa lên cửa! Anh ác liệt nghĩ, nói không chừng có thể ép giá. . . . . .
Cái này đương nhiên chỉ là nghĩ, dù sao nhà xuất bản vẫn là
trung gian, khẳng định sẽ tranh thủ kiếm chút ít, hơn nữa Uyển Tình còn
có Mục Thiên Dương mà. Cho dù không có Mục Thiên Dương, anh cũng không
dám hãm hại đại tiểu thư nha!
Sở Duy tìm thời gian thăm Kim lão
phu nhân, mới biết được Uyển Tình đang thực tập. Anh vẫn đợi cho Uyển
Tình tan tầm trở về, nói chuyện bản quyền điện ảnh và truyền hình với
Uyển Tình.
Uyển Tình nói: "Tớ không hiểu lắm đâu, nói cùng nhà xuất bản à? Tuyên truyền cái gì cũng dễ làm à."
Sở Duy gật đầu: "Bất quá tớ tìm người hỏi qua, hiện tại nội dung bản này, nhiều nhất phát nửa giờ, cho nên muốn tiếp tục viết."
Uyển Tình đi theo gật đầu: "Sẽ tiếp tục viết. Bản thứ hai chuẩn bị hôm nay
ra ngày quốc tế thiếu nhi, nội dung một quyển này sẽ tương đối nhiều,
cậu đến lúc đó nhìn kỹ hẵn nói đi."
"Thành! Vậy cậu không nên đáp ứng nhà khác đấy!"
Uyển Tình cười nói: "Được." Kỳ thật trong lòng nghĩ : sao còn có thể có nhà
khác coi trọng? Sở Duy tìm đến cô, phỏng chừng là xem mặt mũi bà bên
ngoài đây?
Qua một vòng, Mục Thiên Dương bắt đầu làm chuyện phía
trước anh muốn làm, tìm đến thư ký hỏi: "Lần trước có phải có tạp chí
muốn lấy tin tức hay không?"
Thế nào tạp chí không muốn lấy tin
tức của anh chứ? Bất quá tất cả đều bị anh cự tuyệt! Trong đầu thư ký
dạo qua một vòng, tên một quyển bản tạp chí hiện nhanh đến, tìm được một quyển anh cần kia: "Tổng giám đốc nói rất đúng 《××》?" Phu nhân thực tập nơi đó đấy!
Mục Thiên Dương hơi có chút ngượng ngùng, cảm giác bị đối phương xem thấu, lạnh lùng cao quý gật đầu.
Thư ký công thức hoá hỏi: "Tổng giám đốc muốn cho bọn họ đến lấy tin tức sao? xế chiều hôm nay ngài còn có thời gian."
"Được." Mục Thiên Dương nở nụ cười, quyết định gửi thêm cho cô hai ngàn tiền thưởng.
Thư ký kinh sợ: tổng giám đốc cư nhiên nở nụ cười với cô? Xem ra cô phải cả đời ôm chặt
đùi phu nhân không buông tay!
Buổi chiều, Mục Thiên Dương làm tốt chuẩn bị lấy tin tức.
Bên tạp chí lâm thời nhận được thông báo, chạy vội đi. Lai lịch của Uyển
Tình, bọn họ cũng nên biết ( vô nghĩa! Tốt xấu là một tạp chí, tin tức
Mục Thiên Dương sẽ không chú ý sao? Huống chi bọn họ còn đi qua hiện
trường hôn lễ đấy!), cho nên thực rõ ràng biết đây là Mục Thiên Dương
thả nước! Vì thế trực tiếp đẩy Uyển Tình lên, người khác ghen tị cũng
không cách nào, không cô qua, sợ hãi Mục Thiên Dương lâm thời có việc.
Mục Thiên Dương thật là tính như vậy. Nếu Uyển Tình không đến, anh liền lâm thời có việc, nghiêm trị mấy cái không có nhãn lực!
May mà Uyển Tình đến đây, cũng là vui mừng lớn. Tuy rằng Uyển Tình chính là ngồi phía sau người khác làm bút ký.
Mục Thiên Dương nhận phỏng vấn, sẽ để thư ký chuẩn bị tốt vấn đề giao cho
phóng viên, sau đó phóng viên liền ấn vấn đề này. Phóng viên đều thật
biết điều, mỗi lần lấy đến vấn đề đều là về phát triển công ty, cũng
không dám tự ý hỏi vấn đề riêng, bằng không Mục Thiên Dương mất hứng một cái, sẽ kéo bọn họ vào sổ đen! Lần sau muốn phỏng vấn, lại không thể có thể.
Lần này vấn đề lấy đến, lại làm cho phóng viên chấn động, sau đó nhịn không được liếc Uyển Tình phía sau một cái.
Uyển Tình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một bộ"Tôi là thực tập sinh tôi cái gì
cũng đều không hiểu tôi chỉ là tới học tập tôi sẽ thật sự im lặng nhận
thức ".
Lúc phỏng vấn, Uyển Tình cúi đầu, cầm bút ghi chép lên sổ nhỏ, nhưng chung quy cảm giác một cổ áp lực vô hình đánh úp lại. Cô bất đắc dĩ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, Mục Thiên
Dương nhếch miệng cười, đẹp đến làm cho người thét chói tai.
Uyển Tình căm giận cúi đầu, không bao giờ nữa muốn nhìn anh một cái.
Một lát sau, phóng viên hỏi: "Mục tổng, có thể tâm sự gia đình của anh không?"
Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương cười nói: "Không thành vấn đề."
Uyển Tình lật bàn: anh khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? ! Đừng tưởng rằng
cô không biết, anh mấy năm nay tiếp nhận vô số phỏng vấn, làm sao đề cập qua gia đình của anh chứ? Nếu không Thiên Thành và Thiên Tuyết rất có
khả năng, mọi người còn tưởng rằng nhà anh tam đời đơn truyền, không có
anh em hay chị em gái khác đâu!
Phóng viên hưng phấn bắt đầu vấn
đề: tình cảm anh và vợ anh được không? Trong cuộc sống có mâu thuẫn hay
không? Có mâu thuẫn giải quyết như thế nào? Thời gian rảnh, sẽ hẹn hò
với phu nhân sao, sẽ mang đứa nhỏ du lịch sao?
Mỗi khi trả lời
một vấn đề, Mục Thiên Dương đều liếc mắt nhìn chăm chú Uyển Tình trước
một cái, Uyển Tình cũng ngẩng đầu trừng anh một cái, cảnh cáo đầy mắt.
Mục Thiên Dương liền nói với phóng viên: "Cô hỏi vấn đề rất sắc bén, tôi sợ trả lời không tốt, về nhà sẽ phải quỳ trên remote?"
Vẻ mặt phóng viên đau khổ: là anh bảo tôi hỏi được không?
Uyển Tình nghiến răng nghiến lợi, tôi khi nào thì kêu anh quỳ trên remote chứ?
Phỏng vấn xong, Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đã đến lúc tan ca, cùng nhau ăn cơm đi."
"A?" Phóng viên nhìn thoáng qua Uyển Tình, vội vàng lắc đầu, "Không cần, tôi còn muốn quay về công ty sửa sang lại bản thảo phỏng vấn. Uyển Tình cô
cũng không cần trở về, dù sao đã tan tầm, trực tiếp về nhà đi!"