Cô hỏi: "A Thành đâu?"
"Trong phòng sinh đấy." Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết thẳng đến ban đêm mới sinh hạ môt đứa con trai,
lúc đẩy ra, huyết sắc trên mặt mất hết. A Thành đi theo bên cạnh, trong mắt đầy nước, cúi đầu hôn cô.
Cô mệt mỏi nói: "Chúng ta nếu sinh một cái con gái. . . . . ."
"Không sinh, không sinh . . . . . ." A Thành khàn khàn nói. Anh đều đã bị hù chết, thế nào còn dám muốn cô sinh?
Thiên Tuyết u oán nhìn anh một cái, trong lòng anh mềm nhũn, lại sửa miệng nói: "Chờ em tốt lên nói sau, tốt lên nói sau."
Mọi người lại đợi trong chốc lát, nhìn thoáng qua đứa nhỏ mới trở về. Lúc về nhà, nhìn đến Triển Huy và Triển Nhan đang nâng cằm
ngồi ở trong phòng khách, mọi người đều cả kinh —— chết rồi! Quên đi đón đứa nhỏ!
Triển Huy và Triển Nhan rõ ràng có chút buồn bực. Người thường lui tới trong nhà đều đúng hạn đi đón bọn họ, hôm nay bọn họ đợi lâu
nửa giờ, bởi vì lúc ấy có nhiều người tới đón đứa nhỏ, thầy cô cũng không còn đặc biệt chú ý. Đám người về không sai biệt lắm, thầy cô cả kinh —— người nhà hai đứa nhỏ này đều tới thực đúng lúc nha!
Đang muốn gọi điện thoại, quản gia của Mục gia đến. Quản gia
nghĩ đến Thiên Tuyết sinh con, mọi người khẳng định rất vội, bận
không đến, đã kêu lái xe cùng đi đón bọn họ. Trước kia ông cùng Mục
lão gia đi qua, Thầy cô biết ông, xe liền càng thêm quen, đứa nhỏ lại
đi lên kêu ông quản gia, thầy cô liền để ông đón người đi.
Mọi người nhớ tới đã quên bọn họ, đều thực xấu hổ. Uyển Tình đi lên đi ôm lấy bọn họ, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn." Hai bé trả lời.
Triển Nhan hỏi: "Là em trai hay là em gái?"
"Là em trai." Uyển Tình nói.
Triển Huy nhếch miệng cười, Triển Nhan có hơi mất hứng.
"Làm sao vậy?" Mục Thiên Dương kỳ quái hỏi.
Triển Huy đắc ý lắc lắc mông: "Con thắng!"
"Thắng cái gì?" Mục lão gia hỏi.
Triển Huy nói: "Em ấy nói cô sẽ sinh em gái, con nói sinh con trai, chúng ta đánh cược."
Uyển Tình đau đầu một trận, trầm giọng giáo huấn: "Ai kêu các con cược? Không học tốt!"
"Đánh cuộc gì?" Mục Thiên Dương hỏi.
Triển Huy sợ hãi nói: "Thua giúp thắng mang cặp giùm."
Mục Thiên Dương túm quá bé đặt trên đầu gối của mình, đánh ba
ba ba vào mông anh: "Ba kêu con đánh cược! Còn dám thắng em con! Còn
dám kêu em con giúp con mang cặp! Sao con không kêu em giúp con ăn cơm
đi? Không phải cái nam nhân ——"
Mọi người kinh ngạc, đây là quỷ nhập vào người à?
Uyển Tình đều dọa đến, cùng Triển Nhan kết thành một đoàn. Triển Nhan nghĩ, may mắn mình thua, bằng không mông gặp tai ương.
Triển Huy oa oa khóc lớn. Lần đầu tiên bị đánh mông, thật mất
mặt nha! Ba tuổi không ai đánh loại này, đến sáu tuổi ai đánh loại này,
lòng muốn chết đều có.
Kỳ thật Mục Thiên Dương căn bản là mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Vừa mới ở bệnh viện, nhìn đến Thiên Tuyết khổ cực như vậy, anh
đã nghĩ đến Uyển Tình. Thiên Tuyết sinh một cái đều mệt mỏi như vậy,
Uyển Tình mệt bao nhiêu? Đều là hai tên khốn kiếp trước mặt kia!
Anh luyến tiếc đánh con gái, tự nhiên toàn bộ trút lên trên người con trai.
Hơn nữa ngày, Uyển Tình mới kịp phản ứng. Cảm thấy anh muốn dạy bảo con cái, đánh hai cái cũng đủ rồi, sao có thể vẫn đánh chứ, vội
vàng kéo người ra.
Triển Huy đang cố gắng lớn lên, học làm người lớn, lòng tự
trọng không phải lớn bình thường. Bị một trận đánh này, bất cứ giá
nào, không quan tâm, cũng không cần tự tôn cái gì, bổ nhào vào người
Uyển Tình khóc: "Ô oa. . . . . . Mẹ! Ba ba đánh con! Ô oa ——"
"Tốt lắm, mẹ thấy." Uyển Tình đau lòng ôm bé, nói với Mục
Thiên Dương, "Anh bình tĩnh lại một chút cho em!" Sau đó mang theo đứa nhỏ lên lầu.
Mục lão gia và Ngô Nhã cũng chạy lên đi an ủi. Triển Huy thấy mọi người vẫn là yêu mình, trong lòng cuối cùng dễ chịu một ít.
Triển Nhan ở bên cạnh nói: "Anh hai thực xin lỗi, đều là lỗi của em. . . . . ."
Triển Huy lập tức nói: "Không liên quan đến em! Em rất ngoan,
là lỗi của ta." Mục Thiên Dương vài năm này giáo dục yêu em vẫn là thực thành công, Triển Huy vô cùng yêu Triển Nhan, Triển Nhan luyến tiếc anh trai chịu ủy khuất.
Triển Nhan khóc, kết với anh thành một đoàn.
Mọi người khuyên đã lâu, hai đứa nhỏ mới dừng lại, Mục lão gia và Ngô Nhã cũng đi ngủ.
Theo sát sau, Mục Thiên Dương đi tới, xin
lỗi đứa bé. Bởi vì
anh đột nhiên nhớ tới, Uyển Tình sinh đứa nhỏ chịu khổ, tội không ở đứa
nhỏ, mà ở mình! Anh mới là đầu sỏ gây nên mà!
Uyển Tình nghĩ: anh có đồ gì đấy!
Cô đứng lên, ra khỏi phòng, để bọn họ tiến hành cuộc trò chuyện giữa nam nhân.
Triển Huy nhìn Mục Thiên Dương, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không
để ý tới người. Mục Thiên Dương thở dài, đắp chăn cho bé, lại hôn bé, nói: "Con trai lớn lên con sẽ hiểu. . . . . . Về sau con cũng sẽ đánh con trai con."
Triển Huy bỗng dưng mở mắt ra, căm giận trừng anh: "Con mới không phải ba!"
Mục Thiên Dương nhịn không được cười lên một tiếng, đưa tay
nhéo nhéo nh cái mũi bé: "Không giống ba cũng được, vậy con sẽ chẳng
làm hại cô gái tốt."
Triển Huy nghe không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn một đoàn, lặng đi một chút kéo chăn qua mặt, nghĩ làm sao phải để ý đến anh.
Mục Thiên Dương thở dài một hơi, xoa đầu của bé đứng dậy, đến đối diện giường nhìn thoáng qua Triển Nhan mới trở về phòng.
Vài ngày kế tiếp, anh tiếp tục xin lỗi, náo loạn đã lâu, mới bắt tay thân thiện cùng Triển Huy.
Thiên Tuyết đã muốn xuất viện, đến nhà mẹ đẻ trong tháng. Một
ngày ba bữa, không dùng người hầu. A Thành không ở đây, còn có Uyển Tình và Ngô Nhã, thế nào cũng chăm sóc cô thỏa đáng.
Cô cảm thấy mình thực hạnh phúc, nói lý ra liền nhịn không được nói với Uyển Tình: "Lúc cậu sinh con, khổ cho cậu rồi!" Người làm
mẹ luôn có vẻ mẫu tính, mềm lòng, đa sầu đa cảm, lại nói tiếp sẽ khóc.
Uyển Tình vội vàng khuyên ở cô, sợ hãi biến cô thành u buồn sau sinh.
Cô xoa xoa nước mắt, bảo mẫu ôm con của cô đến, cô vui tươi
hớn hở nói với Uyển Tình: "Cậu xem nó quá xấu, vẫn là Đương Đương
đáng yêu."
Uyển Tình nhịn không được chọc đầu bé: "Qua một trận là tốt
rồi, mới sinh ra đều như vậy thôi. Cậu nói nó xấu, còn không phải ôm
ngay sao?"
"Đương nhiên!" Thiên Tuyết ôm đứa nhỏ vào lòng, "Đây là con
của mình và A Thành!" Nói xong, vừa lo lắng buồn rầu lên, "Nhớ tới lúc ấy, hai chúng ta còn đang trên trung học đâu, mình cái gì cũng
đều không hiểu, hiện tại lại có con. . . . . . Con của cậu đều muốn
lên tiểu học, qua vài năm cũng có thể gậy họa với con gái nhà khác. . . . . ."
Uyển Tình nhịn không được nhu nhu khóe mắt, Triển Huy này,
nhưng trăm ngàn đừng học Mục Thiên Dương! Cô nhất định phải trông nom
bé thật tốt! Dừng một chút, cô nhìn Thiên Tuyết nói: "Cậu đừng suy
nghĩ lung tung, cẩn thận u buồn sau sinh."
Thiên Tuyết thở dài: "Mình thực sự có chút u buồn đấy. Vạn nhất dạy không tốt, liền hại cả nhà mình. . . . . ."
"Được rồi cậu, vẫn còn lâu mà, bây giờ cố trước đã."
"Ừ."
Thiên Tuyết tuyệt đối là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới,
ở trên không có bà bà, trong tháng về nhà mẹ đẻ, chị chồng tốt, chị dâu là bạn bè, quan hệ huyết thống đều xem cô là bảo bối! Chồng
lại là một người đàn ông tốt! Vừa nghĩ tới đã biết hạnh phúc bao
nhiêu, còn muốn đến Uyển Tình một người ở bên ngoài sinh con, cô liền
đau lòng. Rốt cục một ngày tự mình nói với Mục Thiên Dương: "Anh nhất
định phải đối tốt với Uyển Tình a! Người ta ở bên ngoài, một người sinh hai đứa con cho anh, đây là cái dạng tình cảm gì? Đây là tình yêu
đấy! Xã hội này, nữ nhân vẫn là yếu thế, nhưng vẫn làm chủ với bụng
mình được! Cô nếu không muốn sinh, có thể xóa sạch sẽ."