Quán Bar.
Trong một góc khuất của quán bar nơi dành cho những người không hứng thú với việc bay nhảy, chỉ cần rượu ngon... có 2 cô gái đang ngồi ở đấy một cô thì đang uống rượu tới mức say bí tỉ, một cô thì ngồi vỗ lưng cô bạn của mình.
"Này! Tuyết Vân... tớ nhớ Thiên nhiều lắm, tại sao anh ấy bỏ tớ mà đi...hức... anh ấy hứa bảo vệ tớ mà... hức...có người làm tớ buồn rồi sao anh ấy không quay về...hức hức" Lục Niệm Niệm nghẹn ngào nói.
"Anh ta không bảo vệ cậu được thì để tớ, người đã mất rồi cậu đừng nhớ đến nữa." Tuyết Vân an ủi Tiểu Niệm.
Năm năm trước...
Chàng trai tên Thiên là mối tình đầu của cô họ yêu nhau được 3 năm từ lúc cô 15 tuổi.
Người ta bảo mốt tình 17 tuổi là mối tình làm người ta buồn nhất. Nhưng của cô lại là mối tình 18tuổi. Hôm đó cô đang học Karate ở trung tâm... điện thoại cô bổng reo lên là mẹ của chàng trai tên Thiên...
[ Tiểu Niệm... con đến bệnh viện ngay... Thiên sảy ra tai nạn rồi...] vừa nói bà vừa nức lên từng tiếng.
Cô nhanh chống chạy đến bệnh viện mà bác gái kia nói...
Vừa đến... cô chạy ngay đến chỗ bác gái kia. Cô không khóc, cô an ủi bác gái... nhưng bác vẫn không ngưng sụt sùi....
Khoảng 3 tiếng sau...bác sĩ bước ra từ phòng cắp cứu, 2 người chạy đến hỏi thì bác sĩ trầm mặt xuống bảo...
"Xin lỗi... chúng tôi đã cố gắn hết sức" rồi bác sĩ lặng lẽ bước đi...
Ở nơi hành lang bệnh viện ấy có 2 người phụ nữ ngồi khóc một cách đau đớn... ai nhìn cũng thấy thương sót...
Đó là lần cuối cùng cô khóc...
Tang lễ của Thiên... Tiểu Niệm không đến vì một phần là do bác gái không cho cô đến... bác bảo bác sợ cô buồn..
'
Trở lại hiện tại....
Đây là lần thức 2 cô khóc sau chuyện trước đó.
Đang ngồi bổng cô gở sợi dây chuyền của cô ra đưa đến trước mặt Tuyết Vân.
"Này Tiểu Vân... cậu thấy nó đẹp không... của tớ và Thiên đấy của tớ có tên của Thiên á, của Thiên thì có tên của tớ..."
Tuyết Vân nhìn vào sợi dây chuyền trên sợi dây chuyền có hai chữ HT.
Cô chỉ mỉm cười và khen "Đẹp"
Hình ảnh hai cô gái ngồi với nhau một người khóc một người an ủi... được thu vào trong mắt hai chàng trai.
Đó là hai thanh niên khoảng từ 27, 28 tuổi. Hai người đều mặc trên người chiếc áo sơ mi đen, nút áo hờ hững bung ra... nhìn thật quyến rủ, khiến các cô gái muốn đến gần nhưng thấy hàn khí từ người hai người làm các cô chỉ có thể nhìn.
Đó là Hàn Hạo Thiên và Nam Cẩn Phong, một người là tổng tài một người là bác sĩ.
-----------
Sau một đêm say bí tỉ.
Cô nghỉ ngơi ở nhà riêng của Mộc Tuyết Vân.
Mộc Tuyết Vân dậy trước Tiểu Niệm, cô lặng lẽ nhìn vào Tiểu Niệm.
Ánh nắng từ cửa sổ vội vào mặt Tiểu Niệm, Làm những giọt nước mắt vô thức đọng lại trên khóe mắt cô lắp lánh như những viên hồng ngọc...
Mộc Tuyết Vân cảm thán nhìn vào cô và nói nhỏ
"Người tốt như cậu sao lại gặp nhiều chuyện như vậy chứ. Nếu tớ là con trai tớ sẽ yêu thương và bảo vệ cậu không làm