Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu

Kết thúc / 1


trước sau

Hôm nay! Chính hôm nay là ngày quyết định. Cô và anh đã dậy từ sớm. Chọn 2 bộ đồ màu đen, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần tây đen, đôi giày cũng cùng màu, tóc để 2 mái, rồi khoát thêm một chiếc áo vest bản giới hạn toàn thế giới chỉ có 2 cái một nam, một nữ. Và 2 chiếc áo vest ấy đều nằm trong tay anh. Cô mặc một chiếc váy body ôm, màu đen của chiếc váy tôn lên nước gia trắng hồng của cô. Cô trang điểm theo phong cách lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng. Anh lấy chiếc áo còn lại khoát lên người cô. 2 vợ chồng đều mặc chiếc áo vest bản giới hạn biết bao nhiêu người mong muốn, nhiêu đó cũng lấn áp được hết hào quang của cô dâu chú rể rồi.

Thay quần áo xong, anh cùng cô xuống nhà cùng ăn sáng. Thoáng cái cũng 9h hơn. 2 người bắt đầu lên xe đi đến lễ cưới. Hôm nay anh chọn chiếc BMW phiên bản giới hạn anh vừa mua được.

***********

Trên xe

"Ông xã...em...em...!" Lục Niệm Niệm ngập ngừng.

"Đừng lo, có anh ở đây.!" Vừa nói Hàn Hạo Thiên vừa bỏ một tay ra khỏi vô lăng xe để nắm tay cô.

"Vâng, em chỉ sợ có trục trặc gì đó mà mọi thứ đều vỡ tan." Cô dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh.

"Trước đây không phải khí thế em cao lắm à, sao giờ như con thỏ con vậy.!" anh chọc cô.

"Tại em hơi lo mà.!" cô ôn tồn nói.

"Trong ngăn đựng đồ cá nhân trên xe có mấy gói bim bim và nước lọc kìa, lấy ăn đi cô nương.!" Anh vẫn nắm chặt tay cô, nói.

"Ơ, xe mới mua sao có những thứ này.?" cô mở ngăn đựng đồ cá nhân ra, đúng là có vài gói bim bim và nước lọc. Cô nghi ngờ hỏi.

"8 năm trước, anh chở em bằng chiếc xe đạp, em nói với anh là em ước rằng sau này anh sẽ có xe hơi để chở em, mà trong xe nhất định phải có bim bim và nước lọc để em ăn, uống. Những lần trước anh sơ ý. Lần này anh đặt biệt nói thư kí để vào cho em." Hàn Hạo Thiên ôn tồn giải thích.

Cô nghe xong thì cười hì hì, không ngờ chuyện 8 năm trước anh ý vẫn nhớ mà lại không nhớ kỉ gương mặt mình. Lúc 2 người nhận ra nhau cũng nhờ Nam Cẩn Phong.

"Anh nhớ mọi thứ về em... sao không nhớ gương mặt em.?" Lục Niệm Niệm tò mò hỏi.

"Anh từng dùng thật thôi miên để phục hồi kí ức.! Nên có một số thứ anh không thể nhớ rỏ, kể cả gương mặt cha mẹ anh.!" Hàn Hạo Thiên điềm đạm nói.

"Vậy à.! Nhưng bây giờ anh phải ở bên em và không được quên em nghe chưa.!" Cô nhìn anh, nói.

"Đơn nhiên.!"

******************

Lễ cưới

Đến nơi, anh lái xe mình vào thẳng khu để xe của khách mời đặc biệt. Chiếc BMW phiên bản giới hạn vừa chạy vào đã gây sự chú ý đến cho mọi người. Họ cùng đoán già đoán non xem ai là chủ nhân chiếc xe, sao Lục gia lại có thể mời một người tài phiệt như vậy.

"Chắc là thương gia người nước ngoài.!"

"Cũng có thể là chủ tịch nước"

"Không thể nào, chủ tịch nước không đi đơn lẻ vậy đâu, phải có vệ sĩ.!"

"À, có khi là chủ tịch Hàn Thị, Hàn Hạo Thiên.!"

"Cũng có thể á.!"

Có người đoán đúng có người đoán sai. Ngồi im trong xe khoảng 3phút hơn thì Hàn Hạo Thiên mới mở cửa xe và bước ra.

"Tôi nói không sai mà, đúng là Hàn Thiếu rồi."

"Ối, áo vest bản giới hạn nữa kìa, toàn thế giới chỉ có 2 cái một nam và một nữ."

"Một cái

ở trong tay Hàn Thiếu rồi, vậy cái thứ 2 dành cho nữ đang ở đâu.?"

"Tôi không biết...!"

Mặc kệ lời bàn tán xôn xao của mọi người, anh đi qua bên cánh cửa xe còn lại, chỗ cô ngồi. Anh mở cửa xe ra, đưa tay trái ra trước mặt. Cô đặt bàn tay của mình lên tay anh rồi từ từ bước ra. Phóng viên không chăm chăm chụp ảnh 2 nhân vật chính của lễ cưới nữa mà tập trung vào hình 2 thân ảnh đang cùng khoát lên giếc áo vest bản giới hạn.

"Đó đó là chiếc áo vest còn lại đúng không."

"Đúng là vợ chồng có khác.!"

"Chiếc áo đặc biệt vậy mà cô ấy chỉ khoát lên vai, lỡ gặp gió rồi bị rớt, bẩn thì làm sao nhở.?" Một người nào đó lên tiếng hỏi.

"1 cái bẩn thì vứt cả 2 cái.!" Hàn Hạo Thiên lạnh lùng lên tiếng. Âm thanh không to không nhỏ nhưng đủ để mọi người cùng nghe.

Ánh hào quang bị cướp mất, 2 người nào đó tức giận lắm.

11h đúng thì lễ cưới bắt đầu.!

Theo trình tự thì chờ Lục Bạch Bạch và Tiêu Mặt Đằng trao nhẫn xong mới bắt đầu phát video..

Lục Cố dắt Lục Bạch Bạch từ từ đi lên lễ đường rồi thận trọng trai tay Lục Bạch Bạch cho Tiêu Mặt Đằng. Hình ảnh người cha nắm tay con gái trao cho người sẽ làm chồng nó là cái thứ cô thật sự rất mong muốn, nhưng...cha cô, mẹ cô đâu còn.!

Linh mục bắt đầu nói.

"Tiêu Mặt Đằng con đó đồng ý dù......vẫn ở bên Lục Bạch Bạch không rời xa không.?"

"Con đồng ý.!"

"Lục Bạch Bạch con có.....không.?"

"Con đồng ý.!"

" Bây giờ 2 con trao nhẫn cưới cho nhau.!"

Linh mục vừa nói xong thì có một người phục vụ đem 2 chiếc nhẫn cưới lên.! Tiêu Mặt Đằng lấy một chiếc đeo cho Lục Bạch Bạch, Lục Bạch Bạch cũng lấy một chiếc đeo cho Tiêu Mặt Đằng.

"Ta tuyên bố 2 con chính thức là vợ chồng.!"

Mọi người ở bên dướng cùng vỗ tay, Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm cũng vô tay theo. Tiếng vỗ tay vừa dứt thì Nam Cẩn Phong, Mộc Tuyết Vân, Ngô Tuyết, Cao Thành, Mộc lão gia và Phong Thần đã đứng bên cạnh 2 người. Hoắc Thành Nam thì đang đứng ở cạnh lễ đài, chỉ chờ đến lúc mình xuất hiện.

Một cậu MC trẻ bước lên lễ đường tay cầm micro nói. "Sau đây là đoạn video hành trình yêu nhau của cô dâu, chú rể của chúng ta.!"

Ở dưới khán đài, có 2 nụ cười lạnh lùng và sắc nét.

...Trong video...

"Thật ra Tiểu Niệm nó chẳng phải con ruột của bọn ta.!" tiếng nói của Lục Cố vang lên.

"Con biết chứ, nhìn cách đối đãi là con biết rồi.!" Lục Bạch Bạch lên tiếng.

"Nó là con của đứa em trai xấu số của ta. Ai bảo nó thành công hơn ta làm chi. Nên ta và mẹ con lập kế hoạch giết nó và vợ cùng đứa con trong bụng để lấy gia sản, nhưng nào ngờ nó lại chuyển gia sản cho đứa con gái 3 tuổi của nó.!" Gương mặt của Lục Cố trở nên ảm đạm.

"Và trong di chúc có ghi đến 25 tuổi đứa con gái đó mới nhận được tài sản, trong lúc chưa đủ tuổi mà sảy ra chuyện gì thì tài sản sẽ xung vào công quỷ nhà nước.! nên chúng ta mới phải nuôi nó" Là tiếng nói là Dương Bạch Mỹ.

"2 người ác thật đấy.!" Tiêu Mặt Đằng nói.

"Bọn ta ác vậy đấy, cậu báo cảnh sát bắt bọn ta đi.!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện