“Chị Nhu, cuối cùng chị cũng tới rồi…” Một thằng nhóc có khuôn mặt baby, trên mặt đeo chiếc kính gọng đen, nói là thằng nhóc, nhưng thực ra cũng 22 tuổi rồi, chẳng qua là cứ lúc nào gặp chuyện gì thì lại có dáng vẻ của một đứa trẻ con không biết giải quyết thế nào.
“Không sao rồi, em về trước đi.
” Đoàn Mạc Nhu khua khua tay với Vu Chỉ, ý bảo cậu ta không phải lo lắng nữa.
“Thật ạ? Chị Nhu, em có thể về nhà rồi ạ?” Vu Chỉ bị Dịch Hạo Văn làm cho suy nhược thần kinh rồi.
Tên chủ họ Dịch này, lúc tâm trạng tốt thì đúng thật là dễ nói chuyện không tả nổi, nhưng một khi mà cáu lên thì đúng là tồi đến mức chả ai muốn làm bạn với cậu ta.
Đoàn Mạc Nhu chỉ khua khua tay với cậu ta, để lại cho cậu ta cái bóng lưng, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn tiến vào nhà chung cư.
Đoàn Mạc Nhu trực tiếp gõ cửa tầng 18 của Dịch Hạo Văn, gõ hai lần mà không có ai ra mở cửa, cô cũng không hề khách sáo mà trực tiếp nhập mật mã vào nhà.
Nhà cao tầng này là nhà Dịch Hạo Văn mua năm ngoái.
Không gian bên trong rộng đến mức có thể làm một phòng tập thể thao.
Ở cái nơi tấc đất tấc vàng như Cảng Thành, nghĩ cái là biết chỗ này trị giá bao nhiêu.
Hồi đó cậu ta mua, Đoàn Mạc Nhu còn mắng cậu ta là đồ tham nhũng, không ngờ cậu ta nửa đùa nửa thật nói: “Tham nhũng cái gì chứ, tôi mua cho cô dưỡng lão đấy!”Thằng nhóc này nhỏ hơn cô có ba tuổi, đúng thật là có hiếu mà.
Đi vào nhà, Đoàn Mạc Nhu nhìn xung quanh một vòng, không thấy Dịch Hạo Văn đâu, cô đi tới sô pha, đặt mình lên ghế sô pha mềm mại rồi mới nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng tắm, ngay lập tức bức tranh người đàn ông đẹp trai quyến rũ động lòng người xuất hiện trước mặt Đoàn Mạc Nhu.
Đừng thấy Dịch Hạo Văn mới hai mươi tuổi, dáng người thế mà cũng rất tuyệt vời, mặc dù hơi gầy, nhưng cơ ngực ra cơ ngực, cơ bụng ra cơ bụng.
Không biết vì sao, trong đầu Đoàn Mạc Nhu tự dưng nhớ đến người đàn ông nào đó, anh ngang ngược chiếm lấy cô, bây giờ cô nghĩ lại cũng thấy sợ, không khỏi bối rối nhìn sang chỗ khác.
Dịch Hạo Văn chỉ cuốn một chiếc khăn tắm màu trắng ở