Tờ chi phiếu tuột khỏi tay Nhược San rơi xuống sàn, cô vội vàng nhặt lấy đem dúi vào tay Nguyệt Dực "Xin lỗi, tôi không phải là loại phụ nữ như thế."
"Nhược San, cô nghĩ tôi mua cô làm chuyện đó sao?"
"Vậy không lẽ anh mua tôi về trưng bày?"
"Nếu đúng như thế, thì cô có đồng ý không?"
"Anh này, là tôi đang ví dụ như thế."
"Nhưng ý của tôi chính là như thế!"
Nhược San có vẻ đã khó chịu với cách nói của Nguyệt Dực, đôi mày cau lại nhìn anh:
"Nguyệt Dực, anh đang đùa tôi hả? Không phải có tiền là muốn nói thế nào cũng được đâu.
Còn nữa, tôi không hiểu vì sao anh lại biết tên tôi, lại còn theo tôi đến tận đây kiếm chuyện, nhưng hiện tại tôi đang rất bận, xin mời anh đi cho."
Nguyệt Dực khẽ day nhẹ tấm tri phiếu, vẫn dùng ngữ âm đó nói chuyện cùng cô:
"Nhược San, tôi biết hiện tại mẹ cô đang trong tình trạng nguy hiểm, muốn phẫu thuật phải cần đến một số tiền lớn, và con số đó vượt quá khả năng chi trả của chị em cô.
Nếu tôi nói muốn dùng 1 triệu NDT để giúp cô, liệu cô có đồng ý hay không?"
"Anh điều tra tôi?"
Trong mắt Nhược San bỗng phảng phất sự lo lắng, sợ hãi.
Người đàn ông này, lúc đầu còn chút ấn tượng mà coi trọng, sao bây giờ lại thấy ngoài vẻ đẹp trai ấy, là cả một nội tâm mưu mô thế này.
"Tôi cần phải làm thế." Nguyệt Dực bình tĩnh trả lời.
Cô không chút kiêng dè, nhìn thẳng vào anh:
"Để làm gì? Tôi chỉ là một cô gái tầm thường, mà anh vừa gặp cách đây mấy tiếng trước, lại còn bị người khác đổ cho là loại phụ nữ không đứng đắn.
Nếu anh có âm mưu gì, thì tôi xin nói thẳng cho anh biết, tôi chẳng có gì để anh xơ múi cả đâu?"
Nghe Nhược San nói, Nguyệt Dực chợt nhếch khóe miệng mỉm cười.
Khiến cho Nhược San không giấu nổi bản năng mê trai, chiếc lưỡi nhỏ mất tự chủ mà liếm môi một cái.
"Bởi vì cô rất đặc biệt."
Cô có nghe nhầm không, người đàn ông đó vừa khen cô "trên người mình có cái quái gì đặc biệt đâu, không phải đầu óc anh ta có vấn đề đấy chứ?"
Nguyệt Dực thấy biểu hiện trên mặt Nhược San liền cau mày một cái, từ từ đưa phong bì màu trắng đến trước mặt cô.
"Tôi muốn cô xem thứ này, sau đó quyết định hay không tuỳ vào cô, nên nhớ cơ hội chỉ có một lần duy nhất."
Được rồi, nếu anh ta mất công chuẩn bị như vậy, thì cô sẽ xem cho anh ta vừa lòng.
Nhược San không nhanh không chậm, bình tĩnh lấy ra những thứ bên trong.
Có vài bức ảnh của một người phụ nữ, lướt qua thì thấy vô cùng xinh đẹp, thời thượng.
Đang định lên tiếng thắc mắc với Nguyệt Dực, thì ánh mắt cô chợt dừng lại trên khuôn mặt của của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ này, có khuôn mặt rất giống cô.
Tuy mái tóc dài hơn, ánh mắt còn sắc bén hơn, nụ cười càng khác biệt, đến khí chất cũng hoàn toàn đối lập nhau, nhưng mơ hồ lại giống cô đến chân thực.
"Người này là ai? Tại sao cô ấy lại có khuôn mặt giống tôi thế này? Không lẽ là chị em song sinh sao? Hay tôi chính là tiểu thư nhà giàu, bị bắt cóc rồi thất lạc cho đến bây giờ? Là như phải không?"
Nhược San sổ ra một tràng dài, khiến Nguyệt Dực có đôi chút choáng ngợp "cô gái này, đầu óc quả thật nhanh đến mức đáng sợ".
Nguyệt Dực nhíu mày trả lời:
"Nhược San, ban đầu tôi cũng mạnh bạo có suy nghĩ giống cô, nhưng thật sự thì cô và người này lại không hề có quan hệ huyết thống gì.
Cô ấy là Bạch Uyển Đồng, hơn cô 3 tuổi, là người thừa kế chính thức của nhà họ Bạch.
Hiện tại đang giữ chức vụ giám đốc của tập toàn thương mại Bạch Lâm."
Nhược San "ừm" một tiếng, biểu hiện có chút hững hờ: "Hoá ra lại là loại tình huống cẩu huyết này, một khuôn mặt mà hai sống phận.
Vậy tiếp theo anh muốn "mua" tôi làm gì?"
Ánh mắt đen láy của Nguyệt Dực gợn một luồng sóng lạnh lẽo, nhìn thẳng vào căn phòng cấp cứu ngay phía trước:
"Tôi muốn cô thay thế Bạch Uyển Đồng."
Khiến Nhược San cũng hướng theo ánh nhìn của anh:
"Anh này, anh bớt tỏ ra nguy hiểm được không, mỗi lời anh nói làm tôi thấy lo lắng quá.
Anh cứ nói luôn ý định của mình ra đi, được hay không thì tôi sẽ chốt.
Nhưng trước tiên, nếu như liên quan đến chuyện phạm pháp, đại loại như mạo danh người khác chiếm đoạt tài sản, hay giết người thì tôi tuyệt đối không làm đâu."
Nguyệt Dực bất lực đưa tay lên vuốt qua sống mũi cao của mình, tâm trạng phút chốc trở nên hoảng loạn.
Quyết