Khách sạn cao cấp Tân Hoàng.
Nhược San vừa đến nơi, đã thấy Nguyệt Dực đứng bên ngoài đợi cô.
Sau khi đưa cô lên phòng của Bạch Uyển Đồng, thì anh cũng rời ra sảnh chính.
Nhược San chậm chạp bước vào bên trong căn phòng sang trọng, xung quanh đều được phủ một lớp mạ vàng theo phong cách hoàng gia quý phái.
Ở chiếc ghế chính giữa, là Bạch Uyển Đồng đang ngồi đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng bước di chuyển của cô.
Ngay khi ánh mắt Uyển Đồng chạm vào khuôn mặt Nhược San, thì liền trở nên kinh ngạc đột độ, cô không giấu nổi sự bất ngờ mà reo lên:
"Giống quá! Quả thực rất giống, nhìn ở ngoài còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa, không thể tin được là Nguyệt Dực lại có thể tìm ra cô."
Nhược San dè dặt cúi đầu với tâm trạng vô cùng căng thẳng: "Chào chị....Uyển Đồng."
"À! Quên mất, cô là Đường Nhược San phải không? Nhược San, cô ngồi đi."
Nhược San khẽ nói hai từ "cảm ơn" sau đó tiến đến ngồi đối diện với Uyển Đồng, lúc này cô mới có đủ dũng khí nhìn trực diện vào cô ta.
Người phụ nữ này tuy có vẻ gầy đi, nhưng làn da lại trắng hơn, gương mặt cũng nhuận sắc hơn trước nhiều.
Cô ta không trang điểm quá cầu kỳ, sắc sảo, mái tóc dài còn nhẹ vén sau vành tai, cơ hồ phảng phất chút phong cách giống cô đến kỳ lạ.
Uyển Đồng vừa rót ra một ly rượu, rồi đẩy đến trước mặt cô.
"Nhược San, tôi thực sự đã tỉnh dậy cách đây hơn một tháng rồi, nhưng vì điều kiện lúc đó chưa cho phép nên không thể bay về sớm hơn được.
Xin lỗi, vì đã kéo cô vào chuyện rắc rối này."
"Không có gì đâu, tôi chẳng qua...cũng vì lợi ích của mình mà thôi."
"Cô! Hình như không được vui thì phải?"
Nhược San vội vàng xua tay phủ định.
"Không! Không phải thế! Uyển Đồng chị đừng hiểu nhầm, tôi lúc nào cũng mong chị sớm tỉnh lại."
Uyển Đồng cười nhạt một tiếng, kéo chiếc khăn choàng lụa Byfas lên cao, sau đó nâng ly rượu nên nhấp một ngụm nhỏ, bờ mi cong khẽ cụp xuống đầy ẩn ý.
"Nhược San, cô định tìm Hoắc Tần Phong nói chuyện gì sao?"
Cảm giác giống như kẻ vụng trộm bị bắt quả tang, cơ thể Nhược San phút chốc căng lên, cô cố né tránh ánh mắt của Uyển Đồng.
"Tôi..."
Lời Uyển Đồng đột ngột cắt ngang dáng vẻ ấp úng của cô.
"Tôi biết, trong thời gian qua, cô đã gặp không ít khó khăn.
Lúc đầu khi tỉnh lại, nghe được tin một Bạch Uyển Đồng thứ hai xuất hiện, tôi đã choáng váng đến mức ngã quỵ, cho rằng cả cô và Nguyệt Dực đều có ý đồ bất chính với tài sản Bạch gia.
Nhưng khi biết cô bị gã Tề Long đó rắp tâm ám hại, Hoắc Tần Phong và Nguyệt Dực lại cận kề giúp đỡ cô và Bạch Lâm như vậy, tôi mới hiểu ra rằng, chuyện cô đang làm tất cả đều là vì tôi."
Đáng lý nếu không phát sinh tình cảm với Hoắc Tần Phong, cô sẽ cho rằng đây là lời khen vô cùng chân thành từ Uyển Đồng mà vui vẻ đón nhận.
Nhưng không phải, lời này là một sự cảnh cáo dành cho cô "tất cả vì tôi" nghĩa là cô đừng nên nảy sinh lòng tham gì hết, cái gì từ đầu là của cô ấy, đến lúc trả lại cũng phải trả đủ nguyên vẹn.
"Tiểu thư....!thật ra một xu của Bạch gia tôi cũng không có ý chiếm dụng, đã là của cô, thì sẽ là của cô.
Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ thay cô trông giữ mà thôi."
Từ đáy mắt sâu thẳm sắc sảo của Uyển Đồng phóng ra một tia lạnh lẽo, u tối.
Cô ta cúi đầu nhếch miệng cười nhạt.
"Nhược San, có lúc tôi đã nghĩ rằng, có khi nào cô lại hy vọng tôi vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại không?"
Như một luồng sát khí chạy dọc sống lưng Nhược San, thân thể cô như trở nên bất động, đồng tử mở to phảng phất sự sợ hãi kinh ngạc "Có sao? Cô từng nghĩ đến chuyện tàn nhẫn như vậy sao? Không thể nào....!tuyệt đối không thể...nhưng cô từng tham lam muốn ở lại bên cạnh Hoắc Tần Phong cả đời, như vậy có khác nào cô đang mong Uyển Đồng mãi mãi không tỉnh dậy đó sao?"
"Làm sao...!cô lại có ý nghĩ đáng sợ đó được?"
Thấy cô đã bị dọa cho khiếp sợ, Uyển Đồng phá lên cười thích thú.
"Haha...!đùa cô thôi! Tôi biết người lương thiện, trong sáng như cô không thể nào có những ý nghĩ xấu xa đó được."
Dứt lời, Uyển Đồng đứng dậy bước đến phía bàn trang điểm, cầm theo một tờ giấy rồi đưa tới trước mặt Nhược San, giọng thanh thoát ra lệnh:
"Đường Nhược San, cô có thể dừng lại tại đây được rồi! Tôi giúp cô thanh toán hợp đồng."
Lời này rõ ràng lúc trước cô luôn hy vọng sớm được nghe thấy, nhưng đến khi thành hiện thực, sao lại thấy đau đớn thế này?
Cô ngồi lặng im trên ghế, từ từ đón lấy tờ giấy trên tay Uyển Đồng, vừa nhìn thấy dòng chữ "Thông Báo Chấm Dứt Hợp Đồng" mắt cô như nhoè đi.
Lời Uyển Đồng vẫn còn vang vọng đều bên tai.
"Ngoài điện thoại và chìa khoá xe, cô có thể