Nhược San nghiến chặt răng cảm giác vừa đau vừa sợ hãi lan tỏa khắp người cô, cô khó nhọc thở từng hơi đứt quãng, ngụm khí nuốt vào trở nên lạnh ngắt, sau vài giây mới dứt khoát trả lời.
"Không phải!"
Đột nhiên Bạch Lâm Ngạn nghe xong liền phá lên cười.
"Haha...cô lừa tôi làm gì? Tôi biết chắc đó là con của hắn ta, đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn cùng cô hợp tác thôi mà!"
Ánh mắt cô phóng ra tia cảnh giác, chăm chăm nhìn Bạch Lâm Ngạn.
"Ông định làm gì hả?"
Bạch Lâm Ngạn bất ngờ ngồi xuống cạnh Nhược San, vẻ mặt người đàn ông này vẫn còn giữ được nét phong độ nhưng lại vô cùng gian xảo, quỷ quyệt.
Ông ta khẽ vén lại mấy lọn tóc cho cô, rồi bình thản nói:
"Tôi có sáng kiến như thế này, tôi giúp cô có được Hoắc Tần Phong, cô giúp tôi đoạt lại Bạch Lâm, chúng ta cùng nhau hạ Bạch Uyển Đồng, khiến cô ta vĩnh viễn biến mất."
"Bạch Lâm Ngạn, ông điên rồi! Không phải chị ta vẫn mở cho ông một con đường, giữ ông ở lại Bạch Lâm đó sao?"
"Hừ...!cô thật ngây thơ, bây giờ cô ta có địa vị rồi, trước sau gì cũng ăn tươi nuốt sống những kẻ mà cô ta không vừa mắt."
Nhược San nhíu chặt cánh mày, trả lời dứt khoát:
"Dù sao tôi cũng không thể làm theo lời ông được, bởi đứa trẻ này không phải là con của Hoắc Tần Phong."
Không gian bỗng chốc trở nên im lặng, Bạch Lâm Ngạn không còn nhìn cô nữa, chỉ từ từ cúi đầu nhếch miệng cười, ngay sau đó rút ra một con dao bấm, mơn trớn qua lại trên bụng cô.
"Cô thật là...rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.
Đằng nào thì chuyện này Bạch Uyển Đồng cũng đã nắm được thóp của tôi rồi, nên đâm lao phải theo lao thôi.
Tôi muốn thử xem, Hoắc Tần Phong đó cần con hay cần Bạch Uyển Đồng."
Dứt lời, Bạch Lâm Ngạn ấn số gọi cho Hoắc Tần Phong, rồi đưa điện thoại đến trước mặt cô.
"Nào! Hắn đã biết về cái thai chưa? Nếu chưa thì nói đi, xem hắn liệu có vì cô mà đến đây hay không?"
Từng tiếng tút kéo dài, kéo theo sự lo sợ của cô, giây phút chờ đợi vừa ngắn ngủ lại tựa như rất dài.
Cô sợ phải đối mặt càng sợ bị từ chối hơn.
Cứ thế cô ép chặt lồng ngực đến cứng lại, bên dưới lại không ngừng cuộn lên những cơn đau âm ỉ.
Cô vô thức cắn chặt cánh môi, nếu cứ thế này, cô sợ đứa trẻ sẽ xảy ra chuyện mất.
Bất chợt tiếng Hoắc Tần Phong vang lên.
"Alo..."
Tất cả trong cô như trào lên cảm xúc mãnh liệt, cô run run cánh môi trắng nhợt, vài giây sau mới gọi được hai tiếng "Tần Phong"
Lần này đến Hoắc Tần Phong bị chấn động, anh cứ tưởng rằng mình có thể quên được cô, có thể lạnh lùng mà không màng quan tâm, nhưng đến khi nghe thấy giọng cô, mọi quyết tâm trước đó dường như tan vỡ, anh im lặng không nói một lời nào.
Thấy thế, Bạch Lâm Ngạn dí chặt dao vào cổ cô, hất hàm về phía dưới bụng.
Nhược San hít một hơi thật sâu, liếm nhẹ cánh môi lạnh buốt, rồi nhắm chặt bờ mi, đau lòng phát ra từng từ.
"Em có thai rồi!"
"..."
Vẫn không có tiếng đáp trả, không gian im lặng như tờ.
Khoảnh khắc ấy, Nhược San cảm thấy dài đến vô tận.
Vài giây sau, Hoắc Tần Phong mới lạnh lùng phát ra 3 từ tàn nhẫn.
"Chúc mừng cô."
Không biết có phải do vết dao cứa vào da thịt đau đến chảy máu hay không, mà trên bờ mi cô trào xuống hai dòng nước mắt, cô thẫn thờ nhìn vào những đốm lửa bập bùng phía xa, miệng mấp máy như kẻ vô hồn.
"Đứa trẻ là con của anh..."
"Vậy sao?"
Cô cảm nhận rõ, anh đang cười, nụ cười nhạt lạnh buốt.
Cô hít cánh mũi ửng đỏ, rồi thở ra một hơi, bất lực nói:
"Em xảy ra chuyện rồi, anh đến chỗ em có được không?
Cuối cùng, Hoắc Tần Phong cũng bóp nát trái tim cô, bởi niềm hy vọng còn lại cô tìm cách bấu víu vào anh, anh lại đem chữ "hy" hoá thành chữ "tuyệt".
"Gọi người đàn ông của cô đi!"
Nói xong câu đó, anh cũng phũ phàng tắt máy.
Để lại cô trong vực thẳm u tối không cách nào thoát ra được, cô nhếch miệng cười chua xót, nhận ra rằng cảm giác hụt hẫng và nực cười nhất, là ảo tưởng vị trí của mình trong tim ai đó.
Phải chăng là Hoắc Tần Phong tàn nhẫn, hay do cô đã tự đề cao bản thân mình?
Bạch Lâm Ngạn tức giận nắm chặt điện thoại trong tay, vung lên cao rồi giáng xuống mặt cô một cái tát đau điếng, cả cơ thể Nhược San theo cú đánh đổ sập xuống nền đất, máu từ trong khoé miệng nhanh chóng trào ra ngoài.
Chưa bỏ cơn tức, Bạch Lâm Ngạn liên tục dùng sức đá vào đôi chân đã tê cứng của cô, điên cuồng la mắng.
"Đồ phế vật! Mỗi việc lôi kéo hắn mà cũng không xong, mang thai gì chứ? Đúng là đồ bỏ đi."
Nhược San đau đến mức thân thể như muốn vỡ ra, cô cố gắng cuộn chặt người lại, chỉ cầu mong sao Bạch Lâm Ngạn không đá vào bụng của mình.
Hoắc Tần Phong sau khi tắt máy, liền bình thản ngồi vào bàn ăn, tuy nhiên ánh mắt anh không giấu nổi sự hỗn loạn, bất an.
Lão Hoắc gia ngồi đối diện, nhận ra sự bất thường của đứa cháu này, liền lo lắng dò hỏi:
"Tần Phong, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì đâu! Bà đừng lo lắng, chúng ta mau ăn thôi!"
Lão Hoắc gia buồn bã lắc đầu.
"Cháu, cầm ngược đũa rồi! Có việc cần giải