11 giờ 30 phút đêm.
Uyển Đồng từ nhà hàng Pháp trở về căn hộ riêng, trong khi cô đang kiểm tra lại vết thương trên cổ thì Hoắc Tần Phong xuất hiện.
Ngay khi Uyển Đồng vừa mở cửa, trông thấy bộ dạng của Hoắc Tần Phong liền khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Khắp người anh dính đầy máu xen lẫn những vết cháy xém nham nhở, toàn thân thì lại nồng nặc mùi dầu khói rất khó chịu.
Uyển Đồng còn chưa kịp hỏi điều gì, thì Hoắc Tần Phong đã cúi xuống hôn lấy môi cô.
Bị hành động của anh làm cho bất ngờ, cơ thể cô phút chốc cứng lại, mắt chớp chớp vài cái mới biết rằng mình không hề mơ.
Ngay khi cô kịp định thần rồi vòng tay qua eo của Hoắc Tần Phong với ý định đáp trả lại anh, thì Hoắc Tần Phong lại nhẫn tâm bóp chết trái vừa chớm nở của cô bằng giọng đau buồn, da diết: "Nhược San...tại...sao?"
Rồi ngay sau đó, cả cơ thể cao lớn của Hoắc Tần Phong đổ ập xuống người Uyển Đồng.
"Oái!"
"Tần...!Tần Phong..."
Uyển Đồng nghiến chặt răng lách qua vai Hoắc Tần Phong để ngóc đầu dậy, ngay khi bàn tay chống được dưới sàn để ngồi lên, thì ánh mắt cô chạm phải một cảnh tượng rất đáng sợ.
Trên lưng Hoắc Tần Phong là một vết bỏng vô cùng lớn, da thịt bị cháy lộ rõ qua lớp áo đã không còn nguyên vẹn, vết thương theo đó mà thoát dịch huyết tương ra ngoài, trông thật sự rất kinh dị.
Uyển Đồng choáng đến mức cơ miệng cứng lại, chân tay không ngừng run rẩy, tại sao Hoắc Tần Phong lại có thể chịu đựng vết thương khủng khiếp đó từ công xưởng Tây An để chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn tìm kiếm chút hương vị của Nhược San ở trên người cô hay sao?
Người đàn ông mà cô yêu sâu sắc này, tại sao lại nỡ đối xử với cô như vậy.
Lần đầu chạy đến tìm cô thì sốt đến hôn mê, lần thứ hai thì thương tích đầy mình, và lần nào cũng chỉ gọi duy nhất một cái tên Nhược San.
Hoắc Tần Phong, anh yêu cô ta đến mức ngay cả tính mạng cũng không màng sao?
Uyển Đồng quệt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt, sau đó lồm cồm rời khỏi người của Hoắc Tần Phong, rồi vội vàng chạy đi gọi xe cấp cứu.
..........
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào cánh mũi Nhược San, len lỏi lên tận đỉnh đầu của cô mang đến cảm giác nôn nao, cồn cào.
Cô nhíu chặt cánh mày, sau đó khẽ lay động bờ mi nặng trĩu, mấy lần hé mở rồi nhắm lại, cứ như vậy vài lần mới có thể thích ứng được với luồng sáng mỏng manh bên ngoài.
Ngay khi vừa lấy lại được chút ý thức, cô đã hoảng hốt chống tay bật dậy, khiến chiếc kim tiêm đâm sâu vào da thịt, theo sợi dây chuyền dịch chảy ra một dòng máu.
Cô kéo phăng tấm chăn màu trắng ra ngoài, hai tay không ngừng sờ loạn xạ trên chiếc bụng đang nhô lên.
Đến khi nhận ra sự chuyển động nhè nhẹ bên trong, cô mới khom người ôm chặt lấy bụng mà bật khóc nức nở.
Hình như cô vừa trải qua một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, cô thấy mình bị rơi vào một hang động u tối, lạnh lẽo, thứ duy nhất cô có bên cạnh chính là một đứa trẻ rất đáng yêu.
Nhưng sau đó đứa trẻ liền bị người ta tóm chặt lấy đầu, lấy tay, lấy chân mà lôi đi mất.
Cô có giữ thế nào cũng không được, van xin thế nào người ta cũng không chịu buông tha, cứ thế đem nó ra khỏi nơi đó, để lại mình cô gào khóc trong tuyệt vọng.
Giấc mơ đó quả thực rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Nguyệt Dực từ bên ngoài tay xách âu cháo nhỏ bước vào, trông thấy Nhược San như vậy liền vội vàng đặt âu cháo lên chiếc bàn gần đó, rồi hoảng hốt ôm chặt cô vào lòng, khẽ nhẹ nhàng trấn an.
"Không sao! Không sao! Có anh ở đây rồi! Mọi chuyện đều qua rồi, cả em và đứa trẻ đều bình an vô sự, sẽ không còn nguy hiểm gì nữa."
Cô ở trong lòng Nguyệt Dực khóc lóc như một đứa trẻ, mãi lúc lâu sau, khi cô bắt đầu bình tâm trở lại, Nguyệt Dực mới cẩn thận bón cho cô từng thìa cháo.
Dù không biết mùi vị bát cháo đó như thế nào, nhưng cô vẫn kiên trì mà ăn hết sạch tinh, cô chỉ sợ nếu không ăn, bản thân sẽ không còn đủ sức mà giữ lại đứa trẻ được nữa.
Trong suốt tuần sau khi tỉnh dậy, cô không hề hỏi đến chuyện xảy ra tối đó, Nguyệt Dực vì sợ cô biết chuyện có thể ảnh hưởng đến tâm lý, nên cũng không tiết lộ bất cứ điều nào.
Sau khi xuất viện cô ngỏ ý muốn cùng mẹ rời khỏi Hà Nam, vì dù sao đó cũng là căn nhà mà Bạch Uyển Đồng đã bố trí cho cô, cô bây giờ đương