Ánh mắt Nhược San không khỏi ngỡ ngàng:
"Mẹ ơi, trai đẹp.
Đôi môi của hắn kìa, còn đẹp hơn cả mình nữa.
Nhưng đẹp trai mà ác, thì cũng bỏ đi thôi con ạ!"
Lăng Đằng ngồi xuống ghế với dáng vẻ bất cần, ở góc độ này, làm lóe lên viên kim cương được đính trên cánh mũi cao.
Đột ngột Lăng Đằng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang suy tư của Nhược San, mém chút nữa làm tim cô rớt ra ngoài.
[Bạch Lăng Đằng: 21 tuổi, bằng tuổi với Nhược San.
Là bảo bối thứ hai giúp Thẩm Vân Linh bước chân vào nhà họ Bạch.
Tính cách: Ít nói, thích tự do, mạo hiểm, không thích tranh giành và cũng không ưa gì Bạch Uyển Đồng.
Tốc độ tấn công: 100%
Sát thương: 100%
Nhân vật thấy mặt tuyệt đối phải lăn đi thật nhanh]
"Thôi thôi, đều đã đông đủ cả rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi." Bạch Lâm Cảnh vội vàng xua tan bầu không khí căng thẳng, ông không muốn Uyển Đồng vừa về lại khó chịu bỏ đi.
"Lão gia, ngài thế này là chiều hư Uyển Đồng đấy, sau này Uyển Đồng qua bên Hoắc gia, lại khiến người ta xem thường mình không biết dạy con."
Thẩm Vân Linh vẫn chưa hết ngứa mồm, cố gắng đổ thêm dầu vào đống lửa tàn.
"Cha à! Mẹ nói đúng đấy, tất cả cũng đều muốn tốt cho Uyển Đồng mà thôi."
Nhược San nắm chặt đôi đũa trong tay, kẻ cô muốn trách nhất bây giờ chính là Nguyệt Dực, Dặn cô chào bọn họ một câu, thế chẳng phải là xong rồi sao?
Nguyệt Dực từ phía xa đối diện, rướn cao đôi mày tỏ ý cảnh cáo Nhược San.
Nếu như Nhược San chào bọn họ, đó mới chính là chuyện đáng kinh ngạc.
"Được rồi Nguyệt Dực, tôi sẽ tự cứu lấy mình."
Nhược San hít một hơi, chuẩn bị cất tiếng thì giọng của Lăng Đằng đã vang lên: "Mọi người có định ăn hay không? Nếu không, con sẽ về phòng."
"Có chứ, có chứ, nào chúng ta ăn thôi, phu nhân bà bớt nói đi vài câu, đừng để mọi người mất vui." Bạch Lâm Cảnh liền vội vàng cầm đũa.
Trong khi đó, Gia Yến khẽ trộm liếc nhìn Nhược San với ánh mắt khó hiểu, nếu là trước đây, Uyển Đồng sẽ không ngần ngại mà bật lại mẹ cô, khiến bà lần nào cũng tức đến không thể nói lại.
Bây giờ lại ngoan ngoãn im lặng như một chú cún, lẽ nào tính tình chị ta đã dần thay đổi.
Bữa cơm diễn ra dù rất áp lực, nhưng cũng xem như vượt ải thành công, Bạch Lâm Cảnh chỉ thỉnh thoảng hỏi cô vài câu liên quan đến công việc, may là Nguyệt Dực đã soạn sẵn cho cô học trước.
Chừng 20 phút sau, Nguyệt Dực liền ra hiệu cho Nhược San rời đi.
Ngồi trong xe, Nhược San vừa loay hoay tháo đôi giày cao gót, vừa cất giọng nghi hoặc hỏi Nguyệt Dực: "Tôi tưởng người kế thừa Bạch Lâm phải là Bạch Lăng Đằng chứ? Dù sao cậu ta cũng là con trai duy nhất của Bạch Lâm Cảnh mà."
"Tôi sẽ cho cô tìm hiểu thêm về thế lực họ ngoại, mẹ của Uyển Đồng xuất thân trong gia đình danh giá, có không ít đóng góp trong tập đoàn Bạch Lâm.
Vì chấp nhận đưa Thẩm Vân Linh về, mà Bạch lão gia đã chịu không ít thiệt hại.
Nếu ngày ấy không hứa sẽ trao quyền điều hành cho Bạch Uyển Đồng, khiến các cổ đông chấp nhận ở lại, thì Bạch Lâm cũng sẽ không được như ngày hôm nay.”
"Tuy nhiên, mấy năm về đây, Bạch Lâm Ngạn em trai của Bạch lão gia là phó giám đốc điều hành, nhân lúc Bạch lão gia phát bệnh, đã mua chuộc không ít các cổ đông về đầu quân dưới quyền của hắn.
Vì vậy, mà Bạch lão gia mới vội vàng gọi tiểu thư Uyển Đồng trở về nước."
"...."
Thấy Nhược San im lặng chưng ra vẻ mặt suy tư, Nguyệt Dực có chút ngạc nhiên liền hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Nhược San quay người nhìn Nguyệt Dực, ánh mắt trở nên kiên định khác thường: "Nguyệt Dực, có khi nào vụ tai nạn của tiểu thư Uyển Đồng, là do Bạch Lâm Ngạn đó gây ra không?"
Bàn tay đang cầm lái của Nguyệt Dực chợt cứng lại, anh còn đang muốn cô xem nó như vụ tai nạn thông thường, không nghĩ cô nhanh như vậy đã nhìn ra.
Xét thấy nét mặt thoáng chốc thay đổi của Nguyệt Dực, Nhược San liền nhếch khóe miệng lên khẽ cười: "Anh sợ nếu tôi biết sẽ tìm cách bỏ trốn sao? Nhược San tôi tuy tham sống thật, nhưng không phải là người thiếu nghĩa khí như vậy."
Nghe Nhược San nói xong, gương mặt Nguyệt Dực liền dãn ra tỏ vẻ hài lòng.
"Tốt lắm! Tăng tiền bảo hiểm cho cô lên gấp đôi."
"Aaaaa! Nguyệt Dực anh là đồ xấu xaaa."
- ---------------
Ngày hôm sau, Nguyệt Dực đưa Nhược San đến Bạch Lâm làm việc.
Nói là thế, nhưng Nhược San cũng chỉ ngồi trong phòng xem xét mấy thứ lặt vặt, còn lại đều do một mình Nguyệt Dực làm hết.
Chốc chốc Nhược San lại đưa tay chống cằm, nhìn vào dáng vẻ của Nguyệt Dực với ánh mắt si mê.
Không những phong thái làm việc rất chuyên nghiệp, mà ngay cả thao tác đôi tay cũng vô cùng quyến rũ.
Đang mơ màng, bổng Nguyệt Dực tiến đến gõ lên mặt bàn vài nhịp, cắt ngang vẻ mặt mê trai của cô.
"Tập đánh mấy văn bản này đi, sau đó kiểm tra giúp