Phòng 309, tầng 12.
Hứa Thiệu Dương lúc này như con thú mang theo dục vọng, hai tay hung bạo tỳ chặt lấy người cô, đem thân thể cô đặt vào giữa hai chân hắn.
Dường như không thể chịu thêm được nữa, hắn liền vội vàng tốc váy cô lên.
Cô kinh hãi nhắm chặt mắt lại, cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay dơ bẩn đó.
Đúng lúc này, thì một âm thanh lớn vang lên.
"Rầm!"
Cánh cửa bị một lực mạnh làm bật ra ngoài, trong khi Hứa Thiệu Dương còn chưa kịp định thần, thì một bóng dáng cao lớn đã lao vụt tới.
Daniel phi một cái lên không trung, đem đầu gối đáp đúng vào giữa khuôn mặt của Hứa Thiệu Dương, khiến cả người hắn bay ra khỏi giường, đập mạnh vào tấm kính lớn ở phía sau.
"Choang!"
Một âm thanh lớn vang lên, tấm kính ngăn ra ngoài ban công bị vỡ tan thành nhiều mảnh, Hứa Thiệu Dương nằm sõng soài trên đó, máu mồm, máu mũi, trào hết ra ngoài.
Có thể thấy cú lên gối này của Daniel thật sự rất tàn bạo.
"Ngài… ngài Daniel..."
Hứa Thiệu Dương đau đớn ngóc đầu dậy, liền bắt gặp ngay ánh mắt giết người của Daniel, khiến hắn không khác gì trông phải quỷ, toàn thân liền trở nên run rẩy.
Mặc kệ việc bị kính đâm phải, hắn hoảng hốt nhích người lùi về sau ban công, sợ hãi nói:
"Tôi...!tôi...!không dám nữa..."
Càng nhìn thân thể trần trụi của hắn, huyết quản trong người Daniel càng thêm phần sôi sục, anh tiến đến, đấm liên tiếp vào mặt hắn mấy cú.
Hứa Thiệu Dương xơ lụi ngồi bệt xuống sàn, bên dưới vì thế cũng bé lại bằng ngón tay cái.
Nghĩ thế nào cũng không hả giận, Daniel liền quay người lấy chiếc cravat của hắn, rồi đem hai tay hắn buộc lại ở thành ban công, đặc biệt còn bật thêm hai cái bóng đèn ở đó.
Hứa Thiệu Dương trong bộ dạng thảm hại, sợ hãi đến mức khóc lên như một đứa trẻ, liên tục gọi tên Daniel để van xin.
Cuối cùng, bị Daniel dùng chiếc quần trong của hắn, đem nhét thẳng vào trong khoang miệng.
Xong xuôi, anh tiến đến vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, đem thân thể nhỏ bé còn đang run rẩy bế về phòng của mình.
Lúc này, cơ thể cô không ngừng cọ cọ vào người anh, đã vậy động tác đó còn làm cho vạt áo cô rơi xuống, khiến đôi gò đầy đặn kia đều lộ rõ trước mặt anh, Daniel nuốt khan một cái, tốc độ di chuyển trên hành lang phải gọi là lướt như gió.
Nhược San ở trong lòng Daniel, bị kích bởi thuốc thì ít mà bị mùi hương của Daniel mê hoặc thì nhiều.
Cô nhớ rõ mùi hoocmon nam tính của Tần Phong, cho dù có trăm loại nước hoa khác phủ lên, cũng không thể khiến cô quên đi mùi hương này.
Vừa đặt cô xuống giường, anh đã không thể kiềm chế được mà cúi xuống hôn cô, một nụ hôn chứa đựng sự nhung nhớ, da diết, một nụ hôn chứa đựng tình yêu vô cùng mãnh liệt, sâu sắc.
Dịu dàng và ngọt ngào, điên cuồng và hoang dại, nó mang theo tất cả những khao khát mòn mỏi trong năm tháng dài đằng đẵng kia.
Cô ngẩng đầu đáp lại anh, để anh mạnh mẽ đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong, khuấy đảo mọi dư vị dịu ngọt đã bị vùi lấp của cô.
Ngay khi giọt nước mắt cô chạm nhẹ xuống mái tóc, thì cũng là lúc cô mạnh bạo mút lấy cánh môi anh, đột ngột cắn mạnh một cái.
Anh rời khỏi môi cô, cánh mày nhíu lại, đưa đầu lưỡi liếm đi chút máu đang rỉ ra trên vành môi, nghi hoặc hỏi:
"Em làm gì vậy hả?"
Nước mắt cô thi nhau rơi xuống nhiều hơn, cô căm hận nhìn anh bằng cái nhìn oán trách.
"Anh là đồ khốn nạn...!rõ ràng anh là Hoắc Tần Phong tại sao còn cố tình không nhận em...!còn khiến em trông như một con ngốc vậy hả?"
Hoắc Tần Phong ngồi bên cạnh cô, thở dài một hơi, bất lực nói:
"Chuyện này...!chúng ta để sau nói được không, em xem trái tim tôi không thể chịu được nữa rồi."
Vừa nói Hoắc Tần Phong vừa cầm lấy tay cô, đem đặt vào vật đang căng lên của mình, khuôn mặt không thể nào đê tiện hơn.
Cả người Nhược San như chạm phải luồng điện cao thế, khiến sự kích thích bên trong nhân lên gấp bội phần.
Không kịp để cô phản biện gì thêm, Hoắc Tần Phong nhanh như cắt đã lột sạch đồ trên