Sáng hôm sau.
Nguyên một dàn 10 chiếc siêu xe BMW đã đậu chật kín đường vào nhà Đường Thẩm, bước từ trên chiếc xe đầu tiên xuống đó chính là Lão Hoắc gia, bà chỉ mặc một bộ áo nâu đơn giản, nhưng phong thái toát ra thì vô cùng sang trọng, quý phái.
Theo sau bà là hàng chục người làm, cả nam lẫn nữ đều vận đồ đen, trên tay cầm theo những món đồ trị giá hàng triệu NDT trở nên.
Nghe tiếng gọi, Đường Thẩm từ trong mở cửa bước ra, ngay khi nhìn thấy Lão Hoắc gia bà liền vô cùng kinh ngạc, tiếp đó đưa mắt nhìn khung cảnh doạ người phía trước, càng khiến tinh thần chấn động hơn.
Mất hơn một phút, Đường Thẩm mới trấn tĩnh hỏi Lão Hoắc gia đang đứng đối diện với mình.
“Thưa bà, bà hỏi ai thế ạ!”
Lão Hoắc Gia mỉm cười thân thiện đáp: “Cô Đường! Tôi là tìm cô đấy!”
“Bà là…”
Lời ngập ngừng của Đường Thẩm vừa phát ra, thì từ sau lưng bà vang lên một tiếng nói ríu rít:
“A bà cố, bà cố đến rồi!”
Gà Rán như chú chim con chạy tới xà ngay vào người Lão Hoắc Gia, bà nở nụ cười sảng khoái, ôm chầm lấy cậu vào lòng.
“Ôi thằng chắt tôn của tôi, mới không gặp mấy ngày mà bà cố nhớ cháu đến mất ăn mất ngủ rồi!”
Nhược San bước đến bên cạnh Lão Hoắc Gia, nhìn bà với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Bà nội! Chuyện này là sao vậy?”
Lão Hoắc Gia nhìn hai mẹ con Đường Thẩm, vui vẻ nói:
“Ta đến Nạp Cát* chứ còn gì nữa!”
(* Một trong sáu lễ cưới hỏi ở Trung Quốc, sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành, sẽ chuẩn bị lễ đem đến nhà gái)
! ! ! ! !.
Nhược San cùng Gà Rán đợi ở bên ngoài, nên cô không biết bên trong phòng khách Lão Hoắc Gia cùng mẹ cô đã nói những gì, chỉ biết sau khi bọn họ đi ra, Đường Thẩm liền ngay lập tức thay đổi thái độ hẳn, còn cầm lấy tay Lão Hoắc Gia nói cười vui vẻ, nhanh chóng đồng ý để Gà Rán về cùng bà vui chơi vài hôm.
Cô thật không ngờ, Lão Hoắc Gia vậy mà lại là cao thủ đáng gờm.
Ngay khi Lão Hoắc Gia chuẩn bị rời đi, thì Nhược San vội vàng chạy tới bên cạnh bà, gấp gáp hỏi:
“Bà nội! Không phải bà nên giải thích chuyện lần trước một chút sao?”
Lão Hoắc Gia cơ hồ đều giữ vẻ mặt bình thản, mi tâm còn nhíu chặt vẻ suy tư.
“Chuyện gì? Sao ta lại không nhớ được vậy nhỉ?”
“Bà nội!” Cô ấm ức kêu lên.
“ y da, sao tự nhiên ta lại chóng mặt thế này? Chắt tôn của ta đâu rồi, mau mau đỡ bà cố vào trong xe nào.
”
Lão Hoắc Gia vội vàng nắm lấy bàn tay của Gà Rán hối thúc: “Mau! Chúng ta mau đi thôi! Bà đã đặt mua cho cháu một chiếc phi cơ nhập khẩu, không biết Gà Rán có thích không?”
“Thật sao ạ! Cháu còn chưa từng được đi máy bay bao giờ ấy!” Gà Rán không giấu được sự phấn kích nhoẻn miệng cười tươi.
“Haha, vậy lần này về nhà bà sẽ cho Gà Rán đi đến chán thì thôi!”
Lão Hoắc Gia cứ thế mà cầm tay Gà Rán bước vào trong xe, bỏ lại Nhược San với gương mặt tủi hờn ở phía sau.
Đợi đến khi đoàn xe rời khỏi, Nhược San mới từ từ quay trở vào bên trong, vừa bước chân đến cửa, cô liền vô cùng choáng ngợp bởi vật phẩm và Lão Hoắc Gia mang đến, cơ hồ từ phòng khách đến phòng ngủ, đã không còn chỗ mà chen chân nữa rồi.
“Mẹ! Ban nãy mẹ và bà nội nói chuyện gì vậy? Mẹ thực sự đồng ý chuyện của con và Tần Phong sao?”
Trông thấy Đường Thẩm đang loay hoay sắp xếp mọi thứ, cô liền mạnh dạn lên tiếng hỏi, bởi cô không tin mẹ cô vốn đang giữ thái độ không ưa như vậy, tại sao chớp mắt một cái đã vội đồng ý với lời cầu thân của Lão Hoắc Gia.
Cô hiểu rõ, mẹ cô không thể nào là người dễ dàng thỏa hiệp vì vật chất như vậy được.
Đường Thẩm không quay lại nhìn cô, chỉ chuyên tâm vào việc đang làm rồi cằn nhằn:
“Hừ! Bây giờ Gà Rán nó có em rồi! Mẹ không đồng ý thì còn