Cũng trong thời gian này, ngay tại biệt thự của Hoắc Tần Phong, mây đen phủ kín một vùng, tà khí chết chóc từ bên trong không ngừng lan toả ra ngoài.
Hoắc Tần Phong ngồi trên ghế sofa, ánh mắt như thú dữ chăm chú nhìn vào hình ảnh của Bạch Uyển Đồng được cắm đầy dao phi, trong khi ấy, Long Phi tay chân run lập cập, không ngừng di chuyển túi đá chườm trên trán của anh.
Nhìn thấy vết sưng của Hoắc Tần Phong, Long Phi không khỏi rùng mình một cái.
Cục lần trước vừa khỏi, thì Uyển Đồng tiểu thư lại tiếp tục tặng thêm cho một cái cục khác "Tiểu thư, trước đây cô nâng Hoắc tổng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao bây giờ trứng cô nỡ đập, mà hoa cô nỡ vùi như thế."
"Long Phi, còn không mau lên!"
"Vâng..
vâng thưa ngài."
Hoắc Tần Phong lao vút mũi phao phóng, găm ngay vào ngực Bạch Uyển Đồng đang treo trên tường, giọng rít lên đầy chết chóc:
"Bạch Uyển Đồng, nợ cũ nợ mới, tôi tính hết với cô..."
Rồi sau đó đột ngột đứng dậy, hằn học: "Đi ngủ"
Long Phi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cánh tay anh vừa lạnh vừa mỏi đến rã rời, tưởng đâu sẽ có một giấc ngủ yên bình, thì Hoắc Tần Phong ném cho anh một cái nhìn đầy đe doạ: "Riêng cậu thì không, kể cả khi tôi ngủ, cũng phải ở bên chườm cho tôi, nếu ngày mai nó vẫn còn sưng thì cậu sẽ biết tay."
Chưa bao giờ trong đời Long Phi lại cảm thấy ấm ức như thế này, rõ ràng tức giận với Uyển Đồng tiểu thư, về nhà lại cục súc với anh "Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết."
"Long Phi à! Mày đúng là một bé muỗi đáng thương."
"LONG PHIIII! LẠI Đ Y MAU LÊN!"
"Đến rồi! Đến rồi đây, Hoắc tổng."
- ---------------
6h30 phút sáng, Nguyệt Dực đã đứng bên ngoài căn hộ của Nhược San ấn chuông inh ỏi.
Mãi một lúc sau Nhược San mới chịu mò ra mở cửa, cô dùng giọng điệu ngái ngủ nói chuyện với Nguyệt Dực, còn chẳng màng xem dáng vẻ của mình lúc này trông như thế nào.
"Anh đến rồi sao? Vẫn còn sớm lắm mà."
Thực ra thì căn hộ của Nguyệt Dực chỉ nằm ngay bên cạnh, với vài bước chân là đã đến trước cửa phòng của Nhược San rồi.
Vừa thấy bóng Nhược San, Nguyệt Dực vội lấy chân đẩy cửa bước vào.
"Tôi cho cô 30 phút, hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng, cần đến sớm một chút để chuẩn bị."
Nhược San bước vào nhà tắm, vừa nghoảnh đầu cất giọng tò mò: "Nguyệt Dực, trước đây anh cũng thường sang gọi Uyển Đồng tiểu thư như thế này à!"
"Không có! Vì trước đó chỉ một mình Bạch Uyển Đồng ở đây."
"Vậy có nghĩa là...sau khi tôi xuất hiện...ưm...!anh mới chuyển về đây?" Nhược San đang đánh răng, không muốn đứt mạch chuyện liền ngó đầu ra hỏi.
Trông thấy cái cau mày của Nguyệt Dực liền vội vàng thụt đầu vào.
Tuy vậy, Nguyệt Dực đứng bên ngoài, vẫn chậm rãi lên tiếng nói cho cô nghe.
"9 năm trước tôi đã làm việc tại Bạch Lâm, giữ chức vụ thư ký của tổng giám đốc Bạch Lâm Cảnh.
6 năm sau, khi mà Bạch Uyển Đồng vừa tốt nghiệp xong đại học, tôi được tổng giám đốc Bạch giao phó theo giúp đỡ cô ấy.
Vì muốn Bạch Uyển Đồng tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, mà ra lệnh cho tôi đưa cô ấy sang Mỹ đào tạo chuyên ngành hai năm.
Và sau khi chúng tôi trở về, chưa được bao lâu thì Bạch Uyển Đồng xảy ra chuyện."
Nhược San lúc này đã chạy vào phòng thay đồ với vận tốc ánh sáng.
Nghe xong mấy câu chuyện của Nguyệt Dực thì cô cũng chuẩn bị xong.
Cảm giác bước ra thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Nguyệt Dực, khiến cô có chút vui mừng, phấn khởi.
Rất nhanh, Nhược San bước về phía cửa với dáng vẻ hăng hái: "Nào! Chúng ta đi họ...p....p."
Cô đột ngột dừng lại.
"Nguyệt Dực, ban nãy anh vừa nói đi họp có phải không?"
"Đúng vậy!" Nguyệt Dực gật đầu xác nhận.
"Không thể nào, có nghĩa là tôi sẽ phải ngồi đối diện trước bao nhiêu người, với hàng chục con mắt soi mói, chĩa thẳng vào tôi?"
"Đúng vậy!"
"Sẽ phải trực tiếp thảo luận với bọn họ những vấn đề liên quan đến Bạch Lâm?”
"Chính xác!"
Nhược San lùi về sau, vội vàng ôm chặt lấy cánh cửa: "Không được! Không thể được! Tuyệt đối không thể, hôm nay nhất định tôi sẽ không đến công ty.
Anh hãy nói với bọn họ do tôi bị ngã xuống biển, nên đến giờ vẫn chưa khoẻ lại."
"Nhược San, đây là cuộc họp quan trọng, ảnh hưởng lớn đến việc chuyển nhượng của các cổ đông.
Nếu cô không có mặt, sẽ khiến lượng phiếu ủng hộ bị tụt giảm, tạo điều kiện cho bọn họ hất đổ Bạch Uyển Đồng ra khỏi chiếc ghế tổng giám đốc."
"Nhưng tôi không biết đối phó với bọn họ như thế nào? Nhỡ đâu bị bại lộ thì sao?"
"Đừng lo! Có tôi bên cạnh, cô chỉ cần nói theo những gì tôi đã sắp đặt là được, đề phòng bất trắc, đeo cái này vào tai, thông qua đó tôi sẽ chỉ cho cô những điều cần phải làm."
"Nguyệt Dực, không đâu, chắc chắn là sẽ có bất trắc, hôm qua tôi sỉ nhục Bạch Lâm Ngạn như vậy, hôm nay ông ta nhất định sẽ nghiền nát tôi."
Nguyệt Dực cầm chặt lấy cánh tay Nhược San lôi ra.
"Tối qua, cô mạnh miệng lắm mà.
Khí thế đó đâu