Edit by Chang
A Niên nhìn Cố Bắc Thần với vẻ không thể tưởng tượng nổi, suýt nữa quên mất ly cà phê trêи ta. Anh ta lắc lắc tay, buông cà phê xuống, duỗi tay lấy hai tờ giấy khăn lau sạch người: “Bội phục cậu thật đấy, chuyện mười năm chưa giải quyết được, vậy mà lần này cậu chỉ dùng mười ngày đã làm xong xuôi, nhưng đây cũng chưa biết là họa hay phúc. Cậu chắc chắn cô ta không phải vì coi trọng thân phận và địa vị của cậu chứ?”
“Cô ấy… hình như vẫn chưa biết tôi là ai.” Cố Bắc Thần nói.
“Gì cơ?!” A Niên không khỏi hô lên một tiếng, anh ta nhìn anh một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần: “Cậu nói cô ta không biết cậu là ai à?! Ha, nói đùa đúng không?”
“Ừ.”
“Hắc, nếu vậy, tôi thật sự rất phục cô ta đấy, vậy mà cũng dám gả?”
Cố Bắc Thần khẽ cười một tiếng.
“Mà cậu chắc chắn nhà cậu sẽ chấp nhận một cô gái không rõ lai lịch như thế làm con dâu nhà họ Cố à?”
“Bọn họ không có quyền can thiệp vào chuyện này.”
“Hy vọng là vậy. Này, với tư cách bạn bè, tôi nhắc nhở cậu một câu. Cậu không giống tôi, một người ăn no cả nhà không đói bụng, cậu là cậu cả nhà họ Cố đấy.”
Cố Bắc Thần nhìn A Niên, anh không nói gì…
Quảng cáo Hoa Thần.
“Hạ Mạt Tâm.”
Giám đốc đứng trước cửa văn phòng gọi một tiếng.
Hạ Mạt Tâm nằm trêи bàn làm việc, hình như cô đã ngủ rồi. Giám đốc gọi hai tiếng nhưng cô không trả lời, đồng nghiệp ngồi bên cạnh thấy thế nhấc chân đạp một cái lên ghế cô, cô đột nhiên bừng tỉnh, mờ mịt nhìn về phía đồng nghiệp: “A? Làm gì thế?”
Đồng nghiệp chu chu môi về phía cô, sau đó vội vàng tiếp tục làm chuyện của mình.
Hạ Mạt Tâm mới quay đầu lại, giám đốc đã bước tới.
“Hạ Mạt Tâm! Cô không nghe thấy tôi đang gọi cô à?!” Giám đốc là một tên vừa lùn vừa mập, lão già này có tiếng vừa xảo quyệt keo kiệt lại rất có thế lực, tóm lại là một người thích làm khó người khác.
“Ối, tôi có trả lời ngài mà, hắc hắc, giám đốc, ngài có việc gì sao?” Hạ Mạt Tâm vội cười nịnh nọt nói.
Hình như hôm nay tâm trạng của giám đốc không tệ, cũng không so đo với cô, sau đó đưa cho cô một phần tài