Edit by Chang
Nhảy lầu sao?!
Hạ Mạt Tâm vô cùng ngạc nhiên, cô vội chạy đi xem, lúc này có mấy bảo vệ của Cố thị chạy về phía nóc nhà, cũng có người đang tìm hiểu tình huống cụ thể, có người đang cố gắng giải quyết.
Lúc này, A Niên đi ra từ trong thang máy, thấy Hạ Mạt Tâm thì gật đầu nhẹ với cô. Sau đó anh ta nhanh chóng đi về phía Cố Bắc Thần đang đứng bên kia: “Tổng giám đốc.”
Cố Bắc Thần hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao lại thế này?”
“Gã họ Lâm này đến công ty làm loạn, hiện tại đang đứng trêи sân thượng gào muốn tự sát.” A Niên đau đầu nói.
“Lâm Thuận Dân?”
“Đúng. Anh ta thiếu công ty 3500 vạn, dựa theo hợp đồng quy định của công ty, anh ta phải thế chấp hết tất cả tài sản, bao gồm cả đường ven biển chúng ta sắp khai phá, trong hai tuần phải chấp hành ngay.”
Trong con ngươi của Cố Bắc Thần lộ ra vẻ phí phách có thể áp đảo bất cứ kẻ nào: “Mấy người trong bộ phận quan hệ công chúng làm ăn kiểu gì thế!” Nói xong, anh xoay người lập tức đi về phía thang máy đằng sau.
Lúc đi qua bên cạnh Hạ Mạt Tâm, anh nhìn cô một chút, Hạ Mạt Tâm trợn mắt sững sờ thì anh đã lập tức đi vào thang máy, không hề nói nửa câu dư thừa với cô.
Hạ Mạt Tâm hơn nửa ngày đều không có phục hồi tinh thần lại.
Cố Bắc Thần?! Cố thị?!
“Trời ạ, chuyện này, mình đang nằm mơ đúng không?!”
Hạ Mạt Tâm đột nhiên rùng mình một cái, cô cắn ngón tay của mình một cái thật mạnh: “A, đau quá! Xem ra là sự thật! Trời ạ! Trời ơi, ông, sao ông lại đột nhiên đối xử với tôi tốt như vậy? Tự dưng muốn cho tôi một ông chồng giàu nứt đất nẻ đai thế này?” Sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đi lên tầng cao nhất.
Trêи tầng cao nhất của Cố thị:
Cố Bắc Thần không trực tiếp đi vào, nhìn Lâm Thuận Dân run rẩy đứng chỗ đó, có mấy bảo vệ đang cật lực khuyên can: “Anh à, xin ngài bình tĩnh lại, có gì cứ từ từ nói!”…
Lúc này chỉ nghe thấy anh ta hô lớn:” Cố Bắc Thần! Nếu cậu không cho tôi một con đường về, vậy hôm nay tôi sẽ chết cho cậu