Edit by Chang
Trước cửa sổ của căn phòng tổng thống trêи tầng cao nhất khách sạn nào đó, bóng dáng Cố Bắc Thần lặng lẽ đứng đó.
Vưu Kỳ San bưng một ly rượu vang từ trêи quầy bar đi đến bên cạnh anh, đưa qua, nói: “Bắc Thần, lần trước em đến trang trại rượu Latour nên được trang chủ tặng, ChateauLatour anh thích nhất này.”
Cố Bắc Thần nhận lấy ly rượu vang đỏ rồi lắc lắc, mùi rượu thơm tỏa ra bốn phía, thấm vào ruột gan.
“Là năm 1856.”
Vưu Kỳ San nhún nhún vai nói: “Quả nhiên mũi anh vẫn thính như trước. Đúng vậy, bởi vì em nhớ anh từng nói chai rượu vang năm này có độ chín cao nhất, cũng có chất lượng tốt nhất, có thể nói là cực phẩm, thế nào, anh thích không?”
Cố Bắc Thần cười cười, sau đó một hơi uống sạch chất lỏng màu đỏ kia, nhấm nháp hương rượu tinh tế trong khoang miệng một lúc mới gật đầu: “Ừm, quả nhiên là rượu ngon, rượu vang năm đó đúng là tuyệt phẩm, chắc để lấy được chai này, em bỏ không ít công sức nhỉ?”
Vưu Kỳ cười phá lên: “Ngày nào em cũng chơi cờ với vị trang chủ kia, sau đó thắng đến mức ông ấy không muốn thấy em nữa mới thôi, nên ông ấy mới tặng em một chai, ha hả.”
Cố Bắc Thần cười sủng nịch nhấn lên chóp mũi cô ta: “Em đó, vẫn như trước, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.”
Hai người nhìn nhau cười cười, lúc này lại thấy Vưu Kỳ San bắt đầu rơi nước mắt: “Bắc Thần…” Giọng nói cũng đã sớm nghẹn ngào.
Cố Bắc Thần nhìn cô ta, trầm mặc giơ tay nhẹ nhàng đưa đến gần gương mặt, cuối cùng lau hết nước mắt trêи mặt cô ta.
“Thật xin lỗi…” Giọng của Vưu Kỳ San lại nghẹn ngào hơn.
Cố Bắc Thần trầm mặc nhìn cô ta chằm chặp.
Nước mắt giống như vòng hạt châu đã bị đứt: “Thật xin lỗi, thực xin lỗi, Bắc Thần, xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cố Bắc Thần nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra. Anh nhìn cô ta với vẻ chăm chú, lắc đầu, lau nước mắt giúp cô ta, nói: “Đừng nói xin lỗi nữa, nếu không phải không có cách nào khác thì em cũng sẽ không