Edit by Chang
Cố Bắc Thần nhìn về phía cô ta, bình tĩnh nói: “Anh không cần giải thích bất cứ chuyện gì cả.”
“Anh hai!” Cố Ngữ Hi suýt chút nữa tức giận đến mức dậm chân: “Nếu bởi vì anh ta đã ngủ với cô ta nên muốn chịu trách nhiệm, vậy trực tiếp cho cô ta chút tiền là được, không phải xong rồi sao? Cần gì phải kết hôn chứ?”
“Cố Ngữ Hi!”
Câu này thật sự cực kỳ quá đáng, Cố Bắc Thần nhìn về phía cô ta, khiến cô ta sợ tới mức lập tức ngậm miệng, nước mắt cũng sắp chảy ta.
Đối với sự uy nghiêm của anh hai mình, cô ta vẫn rất cố kỵ.
Cố Bắc Thần trầm giọng nói: “Mặc kệ thế nào đi nữa, bây giờ cô ấy đã là chị dâu em rồi, ít nhất phải em cũng phải tôn trọng cô ấy.”
“Vậy anh sẽ làm Kỳ San tổn thương sao? Anh biết rõ lần này cô ấy trở về đều là bởi vì mình mà, vất vả lắm mới khiến mẹ hài lòng chấp nhận cô ấy làm con dâu nhà họ Cố, vậy mà anh lại làm thế, anh…”
“Hôm qua anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi, anh và cô ấy đã không có khả năng nữa. Anh cảm kϊƈɦ những thứ cô ấy đã làm vì anh, nhưng hiện tại anh đã kết hôn, không làm gì được cho cô ấy nữa.”
“Vậy anh yêu cô ta sao? Em đang nói cô Hạ Mạt Tâm kia kìa?”
Cố Bắc Thần châm một điếu thuốc, hút một hơi, nói: “Nếu anh đã kết hôn với cô ấy, vậy anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, sẽ phụ trách với đoạn hôn nhân này.”
Lúc này, Nghiêm Húc đứng bên cạnh đột thay thay đổi sắc mặt, nhìn nhìn phía trước rồi nói: “Kỳ San?!” Lúc này Hạ Mạt Tâm và Vưu Kỳ San trước sau đứng chỗ đó, có lẽ những lời vừa rồi bọn họ nói hai cô đã đều nghe thấy…
Lần gặp gỡ này cuối cùng cũng kết thúc dưới bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Trêи đường về nhà, Hạ Mạt Tâm nhìn Cố Bắc Thần trầm mặc cả quãng đường, cũng không có nói gì thêm nữa.
Không phải cô không muốn nói, nhưng đột nhiên lại cảm thấy giữa hai người căn bản không có lời nào để nói, không biết do quá mức tin tưởng hay vì sợ hãi