Edit by Chang
“Cười gì chứ, có gì buồn cười chứ.” Hạ Mạt Tâm xoa miệng mình trừng mắt nhìn anh một cái.
Cố Bắc Thần nhìn cô, hút xong điếu thuốc trong tay kia rồi nói: “Vậy đi thôi.”
Hạ Mạt Tâm ngoan ngoãn gật đầu lên xe, cô cười nhìn anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
“Em muốn đi đâu?”
“Ừm… Siêu thị đi.” Hạ Mạt Tâm cười cong cả mắt: “Đêm nay em nấu cơm cho anh nhé?”
Cố Bắc Thần nghe vậy, nhìn cô.
“Sao thế hả? Anh không tin em biết nấu cơm à?”
“Ừm.” Cố Bắc Thần cũng không khách sáo gật gật đầu: “Em không giống như người biết nấu ăn.”
“Đừng xem thường em, nếu không biết nấu cơm, em sống đến bây giờ kiểu gì chứ, chắc chết đói từ lâu rồi.” Khuôn mặt Hạ Mạt Tâm không phục.
Cố Bắc Thần cười cười không nói gì, từ kính chiếu hậu nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh. Cô nhìn quyển sổ màu đỏ trong tay mình, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng không hề có chút giả dối.
Chẳng lẽ đây không phải lí do khiến anh nhất thời xúc động muốn kết hôn với cô à? Nghe thì đơn giản, nhưng anh lại thật sự làm vậy.
“Có phải chúng ta hơi điên cuồng rồi không?” Hạ Mạt Tâm nhìn anh.
“Vì sao?”
“Ừm, chúng ta mới quen được mười ngày thôi, vậy mà bây giờ đã kết hôn rồi. Hắc hắc, giống như đang nằm mơ vậy.” Hạ Mạt Tâm nói, hai tay ôm chặt giấy hôn thú của hai người vào trong ngực: “Chẳng lẽ không phải à?”
“Ừ, đúng là hơi điên cuồng, nhưng mà con người cũng phải có một lần điên cường trong đời chứ, em nói xem?”
“Ờ ha! Đúng!” Hạ Mạt Tâm dùng sức gật đầu.
…
Đi siêu thị, mua đồ ăn, Cố Bắc Thần trực tiếp dẫn cô tới chỗ anh ở.
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt Tâm đến nhà anh. Khoảnh khắc vào trong nhà, cô có chút đờ đẫn. Cô đứng