Anh muốn yêu đương tự do, muốn kết hôn sinh sống với người mà anh yêu, muốn trải qua cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.
Hiện tại, sau khi Hứa Hi Ngôn xuất hiện, Hoắc Vân Thâm biết rằng anh không thể tiếp tục che giấu thêm nữa: "Ừ, cũng khá tốt! Bây giờ cảm thấy phụ nữ cũng không có gìđáng sợ cả."
Tần Khôn cười, bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: "Đúng đấy, nếu nhìn kỹ còn thấy kháđáng yêu ấy chứ!"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Chẳng lẽ giáo sư Tần đã nhìn ra gì rồi?
Sau khi hoàn tất một đợt huấn luyện phục hồi, Hứa Hi Ngôn lập tức chạy lên giúp đỡ. Cô vừa lau mồ hôi vừa rót nước, hỏi Hoắc Vân Thâm có mệt hay không, giống như một cô trợ lí nhỏ tri kỷ vậy.
"Không mệt, không mệt một tí nào."
Hoắc Vân Thâm cảm thấy hôm nay có Hứa Hi Ngôn ở bên cạnh mình, nên buổi huấn luyện không có gì mệt mỏi cả, ngược lại còn thấy bản thân mình chưa dùng hết sức lực, đợi lát nữa có thể tập luyện thêm một lần nữa.
Tần Khôn đứng ở bên cạnh nhìn cách hai người giao tiếp, không khỏi nở nụ cười. Thích một người có thể che giấu được sao?
Kiểu ánh mắt chứa chan tình cảm thế này thì có thể giấu được ai?
Tần Khôn hiểu Hoắc Vân Thâm, biết hồi nhỏ anh rất ngại ngùng hướng nội. Hiện tại, cho dùđã gặp được cô gái mà anh rất thích thì chắc cũng không dám tùy tiện thổ lộ.
Huống chi, hiện giờ chân và cơ thể của anh không ổn, e là lại càng không dám thổ lộ tấm lòng của bản thân mình.
Hoắc Vân Thâm nghỉ ngơi một lúc rồi lại gọi giáo sư Tần đến, nhờông giúp mình luyện tập lần thứ hai.
Đúng lúc này, một người đàn ông có thân hình cao to đi vào từ cửa Trung tâm Hồi phục, mở miệng nói trước: "Vân Thâm!"
"Anh trai em đến rồi đây."
Hoắc Vân Thâm ngước mắt lên, nhìn thấy anh họ của mình đến đây thì vội vàng liếc nhìn Hứa Hi Ngôn đứng đằng sau theo bản năng. Trong lòng anh thoáng căng thẳng, nếu để anh họ gặp được Hứa Hi Ngôn thì phải làm sao?
Hoắc Cảnh Đường chầm chậm bước tới. Anh ta mặc một bộđồ tây màu tối, tóc tai vuốt gọn, ngũ quan sắc nét, mỗi một động tác đều toát ra phong thái quýông.
Anh ta không cười, đôi mắt lạnh lùng, khiến cho người khác có cảm giác thâm sâu khó dò.
"Anh Cả."Đợi Hoắc Cảnh Đường đến trước mình, Hoắc Vân Thâm mới miễn cưỡng tiếp đón. Lúc này anh muốn để Hứa Hi Ngôn tránh đi
cũng không còn kịp nữa rồi.
"Đã tập xong chưa?"
Hoắc Cảnh Đường đi đến trước mặt anh, quan tâm hỏi.
"Vâng, đang chuẩn bị tập lượt thứ hai." Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu hỏi Hoắc Cảnh Đường: "Anh Cả, sao anh lại tới đây?"
"Hôm nay đặc biệt đến đây để tham gia cùng em."
Lúc trước Hoắc Cảnh Đường đã giúp Hoắc Vân Thâm đi làm vật lí trị liệu mấy lần rồi, động tác tay rất thuần thục. Anh ta ngồi xổm xuống, phụ giáo sư Tần giúp Hoắc Vân Thâm bắt đầu lần tập thứ hai.
"Cảm ơn."
Hoắc Vân Thâm thật sự rất biết ơn anh họ của mình. Sau khi anh gặp phải chuyện không may, anh ta chạy trước lo sau, cực kỳ quan tâm anh.
"Hôm nay là mừng đại thọ tám mươi của ông nội, huấn luyện phục hồi xong thì chúng ta cùng về nhà nhé." Hoắc Cảnh Đường nói.
"Hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội à?"
Hoắc Vân Thâm hơi giật mình, sao anh lại có thể quên một chuyện lớn như vậy.
"Anh cũng đoán là chắc em quên rồi, cho nên mới đến tìm em."
"…" Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Hi Ngôn đang ngồi bên cạnh mình, phải làm sao bây giờ?
Anh phải quay về nhà họ Hoắc rồi?
Thế thì làm sao ở bên cạnh côđược nữa?
Khi ánh mắt của Hoắc Vân Thâm nhìn qua, Hứa Hi Ngôn trả lời anh bằng một nụ cười mỉm ấm áp.
Lúc này Hứa Hi Ngôn đã biết rõ ràng thân phận của Hoắc Cảnh Đường. Cô từng nghe Phương Tiểu Tranh phổ cập kiến thức về vị Phó Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Vân Hải này, anh ta là anh họ của Hoắc Vân Thâm, cũng là một người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán.
Cóđiều lúc này Hứa Hi Ngôn cũng không quá hiểu về Hoắc Cảnh Đường.
Cô không biết rằng anh ta là một người lòng dạâm hiểm, đểđạt được mục đích mà không từ bất cứ thủđoạn nào. Nếu không thì tương lai đã chẳng có ngày anh ta đẩy Hoắc Vân Thâm vào đường cùng.
…