Cảnh Hoa Đạc thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn, nụ cười trên môi bỗng cứng đờ. Lẽ nào bạn trai của cháu gái ông lại là người phải ngồi xe lăn?
"Ông Cảnh, cháu chào ông, cháu là Hoắc Vân Thâm."
Hoắc Vân Thâm lễ phép chào hỏi.
Cảnh Hoa Đạc nghe thấy cái tên "Hoắc Vân Thâm" liền cảm thấy không hề xa lạ.
Ở Bái Kinh, người mang họ Hoắc lại phải ngồi trên xe lăn chắc chắn chỉ có một khả năng, anh ta chính là cháu trai của Hoắc Tuân, Hoắc Vân Thâm.
Từ đó đến giờ, hai nhà họ Cảnh và họ Hoắc ở Bái Kinh không qua lại với nhau, Cảnh Hoa Đạc cũng không hề có thiện cảm với người nhà họ Hoắc.
Nguyên nhân là do năm đó, Hoắc Tuân đã cướp đi người con gái vốn là thanh mai trúc mã với ông tên Vân Mộng. Dù chuyện này đã qua mấy chục năm nhưng cái gai trong lòng ông vẫn không dễ gì vứt bỏ.
Mỗi lần nghĩ lại đều khiến ông thấy day dứt không vui.
Bây giờ cháu trai của Hoắc Tuân lại qua lại với cháu ngoại của ông à, hừ, mơ đẹp quá nhỉ!
Cảnh Hoa Đạc lập tức nói với Hứa Hi Ngôn: "Ngôn Ngôn, con ra ngoài này với ông một lát, ông có mấy lời muốn nói với con."
Hứa Hi Ngôn không đoán ra ông ngoại định nói gì nên đành phải theo ông cụ ra bên ngoài. Lúc ra khỏi cửa, cô còn ngoái lại ra dấu tay với Hoắc Vân Thâm, bảo mọi người chờ mình ở trong phòng.
Bên ngoài, Cảnh Hoa Đạc nghiêm giọng hỏi: "Ngôn Ngôn, có chuyện gì vậy? Con với thằng nhóc nhà họ Hoắc kia có quan hệ gì thế?"
Hứa Hi Ngôn thành thật trả lời: "Thì là quan hệ bạn bè đó ạ."
Đương nhiên Cảnh Hoa Đạc nghĩ theo chiều hướng quan hệ bạn trai bạn gái. Ông khá lo lắng cho cháu gái mình, bèn chân thành nói với cô:
"Ngôn Ngôn, ông ngoại nói cho con biết, con muốn tìm bạn trai kiểu gì ông cũng không phản đối. Nhưng nếu con muốn tìm hiểu người nhà họ Hoắc thì tuyệt đối không được."
"Tại sao chứ?"
Hứa Hi Ngôn không để ý giải thích quan hệ giữa cô và Hoắc Vân Thâm, chỉ tò mò muốn biết tại sao ông ngoại lại có thành kiến với người nhà họ Hoắc như vậy.
"Đừng có hỏi tại sao. Con chỉ cần nghe lời ông là được, ông sẽ không làm hại con đâu. Sau này tốt nhất con hãy tránh xa người nhà họ Hoắc ra một chút, nhất là Hoắc Vân Thâm. Cậu ta ngồi xe lăn, không thể
tự lo liệu cho cuộc sống của mình. Con ở bên cạnh cậu ta khác gì nhảy vào đống lửa đâu chứ?"
Do tường trong phòng không hề có cách âm nên khi hai ông cháu đứng ngoài cửa nói chuyện, Hoắc Vân Thâm ở bên trong đã nghe thấy tất cả, không sót một chữ nào.
Chẳng qua là anh đang bị bệnh, muốn tìm chỗ khám nhưng lại biến thành gặp người lớn trong nhà.
Anh thật không ngờ ông Cảnh lại có thành kiến sâu sắc với nhà họ Hoắc đến vậy. Hơn nữa, ông cũng không hề thích anh, còn phản đối chuyện anh và Hứa Hi Ngôn qua lại với nhau.
Sau khi biết thái độ của ông, áp lực trong lòng Hoắc Vân Thâm lại càng lớn hơn.
Bản thân anh và Hứa Hi Ngôn đã xa cách muôn trùng, bây giờ lại vấp phải sự phản đối của người lớn trong nhà. Sau này nếu anh thật sự muốn ở bên cạnh Hứa Hi Ngôn, e rằng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nghe thấy những lời nói khó nghe kia, Dịch Tiêu cảm thấy bất bình thay cho cậu chủ nhà mình. Tuy nhiên, Hoắc Vân Thâm đã cản anh ta lại, coi như không nghe thấy.
Hứa Hi Ngôn ở bên ngoài rất sợ những lời ông ngoại nói bị người trong phòng nghe thấy: "Ông ngoại, ông nói nhỏ thôi."
"Tại sao phải nói nhỏ chứ? Đây là phòng khám của ông, ông nói cái gì cũng chẳng sợ người khác nghe thấy."
Cô muốn nhắc ông ngoại mình nói nhỏ một chút, thế nhưng ông lại càng cố ý nói to hơn.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn thật sự không muốn Hoắc Vân Thâm bị tổn thương chút nào. Để bảo vệ anh, cách tốt nhất là phủi sạch mối quan hệ giữa hai người.
Như vậy, chắc chắn ông ngoại sẽ không làm khó Hoắc Vân Thâm nữa.
"Ông ngoại, ông hiểu lầm rồi. Giữa cháu và anh Hoắc không phải là quan hệ nam nữ đâu. Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi. Chính cháu đã giới thiệu y thuật xuất sắc của ông nên anh ấy muốn đến để ông thăm bệnh cho, chứ không hề có ý gì khác."
"Ồ, là vậy sao?"
"Đương nhiên là thật. Ngôn Ngôn có bao giờ nói dối ông chứ?"
...