Cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Vũ Hách một cái, đang định quay người bỏ chạy thì bị hắn ta nhanh chân chặn lại.
Đôi mắt hắn ta nheo lại đầy độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Hi Ngôn! Bây giờ cô lợi hại quá rồi đấy nhỉ! Hôm trước cô lừa tôi, dùng chai rượu đâm tôi, cô nói xem món nợ này có nên trả sòng phẳng một lần hay không?"
"Trả nợ? Tốt thôi! Chúng ta cũng nên tính rõ ràng một lần cho xong đi."
Hứa Hi Ngôn cười lạnh một tiếng: "Sở Vũ Hách, đúng là tôi đã bị mù nên mới từng yêu một kẻ lòng lang dạ sói như anh."
"Anh thật đúng là một tên lưu manh giả danh trí thức!"
"Tôi dùng hết tài sản của mẹ để lại để mở Công ty Giải trí Tụ Tinh cho anh, nhưng anh đã đối xử với tôi thế nào?"
"Năm năm trước anh cấu kết với Hứa Tâm Nhu, vì năm mươi triệu mà bán đứng tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết!"
"..." Sở Vũ Hách chột dạ, thầm hít vào một hơi. Hắn ta không ngờ Hứa Hi Ngôn lại biết rõ mọi việc như vậy.
Cô ta đã trở thành kẻ thông minh rồi, không còn là con bé đơn thuần yếu đuối như ngày trước nữa.
"Sở Vũ Hách anh cũng thật là bản lĩnh, chỉ dựa vào tay nghề bắt cá hai tay này thôi mà bây giờ đã trở thành người có tài sản hơn trăm triệu ở cái đất Bái Kinh này!"
"Tài sản của anh hiện giờ đã hơn trăm triệu, vậy có nên trả lại cho tôi khoản tiền tám chục triệu mà mẹ tôi để lại hay không?"
"À, không đúng. Anh còn nợ tôi tiền phí chia tay năm trăm nghìn nữa, tổng cộng là tám mươi triệu năm trăm nghìn! Khi nào anh mới định trả đây?"
Hứa Hi Ngôn chìa tay ra, hỏi một câu chẳng hề khách sáo.
Nhắc tới tiền, đương nhiên Sở Vũ Hách sẽ không bao giờ ngoan ngoãn nôn tiền ra. Hắn ta xảo quyệt cười nói:
"Tôi nợ tiền cô bao giờ nhỉ? Cô có bằng chứng gì không? Không có bằng chứng, cô dựa vào cái gì mà dám nói tôi nợ tiền cô?"
Hứa Hi Ngôn đã biết trước rằng hắn ta sẽ trở mặt không nhận. Ánh mắt cô sắc bén, giọng đanh lại, nói:
"Được! Anh không thừa nhận thì thôi. Tôi đã từng nói rồi, năm trăm nghìn tiền phí chia tay anh không được thiếu tôi. Nhưng anh lại keo kẹt bủn xỉn, một đồng cũng không nôn ra. Vậy tôi nói cho anh biết, sau này đừng trách tôi vô tình không chịu nương tay mà đòi lại Tụ Tinh!"
Những lời nói cứng rắn này của Hứa Hi Ngôn khiến Sở Vũ Hách hơi sợ. Dù sao lúc
đầu cũng là hắn ta lợi dụng cô, nói cho cùng Tụ Tinh đều được gây dựng từ tài sản của mẹ cô mà ra.
Hắn ta hơi chột dạ, sợ Hứa Hi Ngôn mà làm thật thì đến lúc đó, hắn ta sẽ chẳng có gì hết.
Vì thế, để xoa dịu Hứa Hi Ngôn, Sở Vũ Hách mặt dày tiếp tục bày trò tình cảm:
Hắn ta đột nhiên quỳ xuống đất, ôm lấy eo cô, bộ dạng như con chó Pug khẩn cầu: "Ngôn Ngôn, đừng như vậy! Cầu xin em đừng làm vậy!"
"Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Em đối với anh tốt như nào, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."
"Thật ra thì mấy năm nay, anh luôn luôn hối hận, hối hận vì năm đó đã làm những chuyện như vậy với em!"
"Ngôn Ngôn, cầu xin em hãy tha thứ cho anh!"
"Em hãy tin tưởng anh, bây giờ anh đã có đủ năng lực, có thể biến em trở thành ngôi sao hạng A."
"Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, chúng ta có thể bắt đầu lại mà!"
Còn không biết xấu hổ mà nói mấy lời thanh mai trúc mã, rồi cùng nhau lớn lên?
Còn mặt dày mà nói "bắt đầu lại"?
Hứa Hi Ngôn thật chưa thấy người đàn ông nào hèn hạ vô liêm sỉ như Sở Vũ Hách, trở mặt nhanh như lật sách, những lời nói ra khỏi miệng khiến người ta chán ghét muốn chết.
Vẻ mặt của cô không có chút biểu cảm nào, cô cúi mắt nhìn từ trên xuống, nói: "Nếu như chúng ta bắt đầu lại từ đầu, vậy cục cưng Tâm Nhu của anh phải làm thế nào?"
"Anh sẽ chia tay với cô ta, cắt đứt quan hệ!"
Sở Vũ Hách nói dối mà không thèm chớp mắt. Nếu như là Hứa Hi Ngôn của trước kia, e rằng cô đã bị những lời này làm mềm lòng mà tin tưởng hắn ta. Nhưng bây giờ, cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
"Sở Vũ Hách, những lời này anh có dám nói trước mặt Hứa Tâm Nhu không?"
"Vừa khéo chiều nay tôi có cảnh quay với chị ta, bây giờ có lẽ chị ta cũng đang ở trong phim trường rồi."
"Nếu như anh có thể nói ra những lời này trước mặt chị ta, tôi sẽ tha thứ cho anh."
Hứa Hi Ngôn nở nụ cười lạnh lùng, ý cười không chạm tới đáy mắt.